Kétttttt -- Úy Lam nhoáng cái cả người lẫn ghế dịch về phía sau, chân ghế ma sát với sàn nhà tạo ra thứ âm thanh chói tai.
Các người chơi đồng loạt nhìn anh, người đàn ông cúi đầu che giấu biểu cảm của mình: "Tôi thấy không thoải mái, muốn đi nghỉ ngơi." Giọng điệu không hiểu sao lại khiến người ta thấy rùng mình, lúc trước có áo khoác che chắn còn đỡ, giờ anh nổi lên phản ứng sẽ dễ dàng bị người khác phát hiện, đương nhiên phải nhanh chóng rời đi.
Mọi người nhìn theo Úy Lam lên lầu, biểu cảm không ai giống ai, người đầu tiên yên tâm thoải mái đưa ra đề nghị đi ngủ, không phải kẻ ngu xuẩn thì là người cực kì bản lĩnh có thể tự bảo vệ mình, người đàn ông vẫn luôn mang lại cho người khác cảm giác hết sức tầm thường, nhưng trừ một vài người chơi ra, thì đa số người có mặt ở đây đều không cho rằng anh thuộc loại thứ nhất.
Từ sau khi Úy Lam đi lên lầu, các người chơi cũng tốp năm tốp ba đi ngủ theo, đều thống nhất ở tại lầu hai của biệt thự, muốn ở chung phòng với ai thì tự mình chia nhóm.
Nữ sinh thường thì đều chia nhóm với nam sinh, lúc này mạng là quan trọng nhất, mọi người đều sẽ không ngại này ngại nọ nữa.
Lương Bỉnh nhìn Khương Hề, dường như muốn ngỏ lời với cậu, nhưng Thiến Thiến biết được ý đồ này xong liền bắt đầu cãi cọ với hắn, Khương Hề quyết định tránh xa hai người này, bèn lặng lẽ bỏ đi.
Vốn dĩ định chọn đại một phòng nào đó ở một mình, nhưng đột nhiên có gã đàn ông đi tới, tướng mạo cũng không đến nỗi nào, khoảng 1m8, ăn mặc khá gọn gàng, nhưng sắc mặt hơi vàng vọt, ánh mắt khi nhìn Khương Hề mang vẻ suồng sã khiến người ta phản cảm.
"Cô Khương ở một mình à? Tôi tên Lê Huy, cũng là người chơi oldbie đã trải qua mấy thế giới, cần kéo không?" Đối phương cố gắng mỉm cười nói năng ra vẻ lịch thiệp.
Biểu cảm của Lê Huy diễn cũng khá đấy, nhưng năng lực nhìn người của Khương Hề càng mạnh hơn, cậu nói với vẻ khó xử: "Lê tiên sinh, anh cũng là đàn ông, chắc hẳn phải hiểu người chơi cho tôi áo khoác kia tại sao lại cứu tôi chứ? Màn chơi này tôi đã đồng ý theo anh ấy rồi."
Khương Hề khoanh tay trước ngực, nở nụ cười mê người, Lê Huy lập tức thèm thuồng nuốt nước miếng: "Cái thằng tên Úy Lam kia đó hả? Nhìn anh ta là biết chưa trải qua nhiều màn chơi rồi, tôi có thể bảo vệ cô tốt hơn, chi bằng hãy theo tôi đi."
Khương Hề hờ hững lắc đầu, cười tủm tỉm nói: "Biết buổi chiều gã đàn ông ở phòng sách kia chết như thế nào không? Thật ra là do Úy Lam muốn động tay động chân với tôi, gã quấy rầy chuyện tốt của Úy Lam, bị giết chết trong một nhát."
Bây giờ cậu đổ hết mọi chuyện lên đầu người đàn ông kia, mặc kệ có thật sự chơi khăm được người ta không, tạo ra chút phiền phức nhỏ khiến đối phương bực bội trong lòng cũng được.
Nhưng Lê Huy còn chưa nói gì, ánh mắt liền nhìn về phía sau cậu, Khương Hề bỗng nhiên quay đầu lại, thấy Úy Lam sắc mặt âm trầm đang nhìn mình..
Không biết vì sao, Khương Hề cảm thấy khung cảnh này quen ghê luôn?
Cậu trợn mắt líu lưỡi, thật sự không biết nên nói gì cho phải, Lê Huy khiêu khích mở miệng: "Hóa ra là mày giết người ở phòng sách, đúng là to gan, Khương Hề bây giờ là của tao, có nghe thấy không?" Nói xong còn muốn uy hiếp mà đẩy Úy Lam một phen.
Người đàn ông giơ tay cản lại, thuận tiện còn gõ lên gáy của gã một cái.
Lê Huy ngã rạp xuống đất nằm ngay đơ, đây đâu được coi là round 1, phải nói là bị áp đảo luôn ấy chứ.
Khương Hề khinh thường liếc cái gã nằm dưới đất một cái, sau đó phát hiện ánh mắt Úy Lam đã di chuyển về phía mình.
Đánh nhau ở bên ngoài không hay cho lắm, Khương Hề chỉ vào phòng: "Chúng ta đi vào nói chuyện?"
Úy Lam xoay người bước vào, Khương Hề lập tức theo sau, thuận tiện còn dành thời gian liếc một cái về phía người chơi newbie nào đó đang trốn ở gần đấy đã chứng kiến toàn bộ quá trình.
Đó là một cô gái dung mạo thanh tú, không được coi là xinh đẹp, vẫn luôn biểu hiện rất yên lặng, cho nên Khương Hề không có nhiều ấn tượng gì với cô ta.
Chẳng có tính uy hiếp gì, Khương Hề không chút do dự đóng lại cửa phòng, lập tức giải thích với người đàn ông trước mắt: "Anh biết đấy, lòng em chỉ có anh, người khác mời em ngủ cùng, đương nhiên em lấy cớ từ chối, anh mạnh như vậy người khác cũng sẽ chẳng làm gì được anh."
Úy Lam: "Đây không phải là lý do để cậu bôi nhọ tôi."
Khương Hề lại bắt đầu xàm: "Sao lại gọi là bôi nhọ được, em thích anh như vậy, thằng đó muốn làm bẩn tấm thân trong sạch của em, em đây