Lương Bỉnh dẫn theo Thiến Thiến rời đi, chàng trai nhỏ tuổi Tóc Húi Cua kia cười với Khương Hề rồi cũng đi nốt, lòng yêu cái đẹp thì ai cũng có, tuy tuổi cậu ta không lớn, nhưng đương nhiên có ấn tượng rất tốt với ' chị bé ' xinh đẹp.
Chủ yếu là, bản lĩnh mà Úy Lam biểu hiện không hề thấp, Khương Hề trông lại rất 'thân mật' với Úy Lam, không nói đến gì khác, chàng trai Tóc Húi Cua cũng không muốn trở mặt với hai người.
Mắt Kính nghe Lương Bỉnh nói đến nước này rồi, cuối cùng cũng không định tiếp tục làm con thiêu thân đi gây sự nữa, những người khác cũng không ngu ngốc, đã nhìn ra được chỗ dựa hiện nay của Khương Hề là Úy Lam, không cần mình an ủi, bèn nối đuôi nhau rời đi.
Trình Phong Nhã trước khi đi còn liếc mắt nhìn hai anh em Tiền Kim và Tiền Quý đang nằm ở lầu một, xì một tiếng khinh thường, cô ta rất mệt, tối hôm qua hầu hạ ngon lành cành đào vậy mà hai thằng này lừa cô ta, ha ha trừng phạt đúng tội.
Thoáng cái hiện trường chỉ còn lại hai người, Khương Hề và Úy Lam vẫn còn giữ một khoảng cách nhất định, hai người liếc nhau một cái, người trước hít sâu một hơi, cố gắng không đỏ mặt chất vấn nói: "Anh trông cũng muốn giết chết tụi nó đấy thôi, vừa rồi còn vào đây làm gì?"
Úy Lam: "Bọn họ có thể bị loại, nhưng không có nghĩa là cậu có thể tùy ý giết chết."
Khương Hề: "Có khác gì nhau đâu?" Cậu từ lầu hai nhẹ nhàng nhảy xuống, lại ngó xung quanh một vòng xác định phụ cận không có ai, trong tay xuất hiện lưỡi dao nhẹ nhàng cứa qua trước mặt hai người Tiền Kim và Tiền Quý.
Sau đó thu hồi lưỡi dao khiêu khích nhìn Úy Lam: "Chẳng phải cũng chết trong tôi đấy thôi."
Người sau trong lòng nói không rõ là cảm giác gì, nói tức giận thì cũng chả giận gì mấy, nếu không tuyệt đối sẽ không thờ ơ đứng nhìn như vậy.
Ánh mắt Úy Lam trở nên sâu hơn: "Thứ cậu ăn vụng, cuối cùng cũng phải nhổ ra."
Đại Vũ Trụ không biết đã từng bị bao nhiêu tiểu Chủ Thần mơ ước, nhưng kết quả cuối cùng đều là đối phương bị Úy Lam nuốt chửng, cho nên Đại Vũ Trụ cũng càng ngày càng mạnh, đã sớm trở nên vững chãi không gì phá vỡ nổi.
Cho đến ngày nay, đương nhiên vẫn có vài tiểu Chủ Thần không hiểu tình hình muốn gặm vài miếng, nhưng chẳng có ai dám nói mình muốn nuốt chửng Đại Vũ Trụ, bởi vì điều đó là không thể nào, nhiều lắm là ăn vụng thôi, ví dụ như Khương Hề.
Có điều Úy Lam cũng không làm từ thiện, chỉ cần có người xâm nhập, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua, đây là phép tắc của vũ trụ, cắn nuốt là bản năng.
Cho dù Khương Hề không có ký ức, cũng bị lời nói của đối phương làm cho rùng mình, loại cảm giác này cậu không phải chỉ mới trải nghiệm qua một lần từ Úy Lam, cho nên.. người đàn ông nói thật đấy ư?
Khương Hề hết dám ngang ngược luôn, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, thậm chí giọng điệu của cậu cũng trở nên mềm nhũn: "Úy tiên sinh, thân phận chúng ta khác nhau, anh là người chơi tôi là quỷ, làm ra mấy chuyện đó không phải ý muốn của tôi, tôi không động chạm đến anh, anh cũng đừng nhằm vào tôi nhé?"
Cuối cùng Úy Lam chỉ lạnh lùng liếc cậu một cái, không nói tiếp nữa, quay người bỏ đi.
Khương Hề: "..."
Ý này là hông chịu bỏ qua hở?
* * *
Khương Hề không cần tra manh mối, làm bộ làm tịch xong liền đi vào phòng bếp nấu nướng, lần này cậu nấu cơm cho tất cả mọi người, sắc hương vị đều đầy đủ, chỉ hơi lấy làm tiếc vì trong biệt thự không có thuốc độc, bằng không làm một mẻ diệt hết mấy người kia là đẹp luôn.
Thiến Thiến vẫn chướng mắt Khương Hề, nhưng suy cho cùng đang ăn đồ người ta nấu, không hạch sách gì trên bàn cơm.
Buổi chiều, gã Mắt Kính phát hiện ra một cái tầng hầm trong căn biệt thự, khắp nơi đều là mùi mốc, có mấy thiết bị khá kỳ lạ, hình như là dụng cụ tra tấn bị tháo gỡ ra, nơi này trước kia là địa lao?
Gã không nghiên cứu thêm được gì, bèn thông báo với những người khác cùng đến xem.
Khương Hề kinh ngạc lắm luôn, tuy rằng cả nhà cậu chuyển đến biệt thự này cũng khá lâu rồi, nhưng nơi này có tầng hầm từ khi nào, cậu hoàn toàn không biết.
Có thể là thân phận khác nhau, người chơi không có cảm giác gì với nơi này, nhưng từ khi Khương Hề tiến vào đây toàn thân liền dần dần lạnh run, còn chưa đứng đây