Càng ở đây lâu thì càng thấy lạnh hơn, Khương Hề chưa đến mức bị đông lạnh tới độ suy nhược, nhưng cảm giác từng ngón tay bị lạnh cóng không hề dễ chịu chút nào, dẫn đến việc cậu gần như sờ mó khắp người Úy Lam từ trên xuống dưới.
Anh sầm mặt muốn kéo người xuống, kết quả sau hai lần Khương Hề vẫn dính chặt trên người anh như cái bánh nếp nhỏ.
Chàng trai Tóc Húi Cua đứng cách đấy không xa nhìn thôi đã thấy gato, nghĩ bụng rằng 'chị xinh đẹp' này đúng kiểu mà lứa tuổi như cậu ta thích nhất, Úy Lam có lai lịch gì? Cho dù có lợi hại cỡ nào đi nữa thì cũng đâu đến mức được đãi ngộ như vậy chớ?
Ánh mắt của gã Mắt Kính đã sớm trở nên u ám, lòng nghen tị của gã rất mạnh, bằng không gã đã chẳng suốt ngày nhằm vào Úy Lam, nhưng nay rõ ràng là Khương Hề chủ động đeo bám người đàn ông kia, gã mà nổi giận nữa thì trông có vẻ như đang cố ý, thế là bèn nhẫn nhịn.
Về phần Thiến Thiến thì chả hó hé lấy một tiếng, dù sao Lương Bỉnh cũng đâu nói câu nào, cô ta quan tâm nhiều vậy làm gì.
Trước mặt người khác Úy Lam vẫn không thể làm gì được cậu, đành thôi không kéo ra nữa, bế Khương Hề lên rồi đi ra ngoài.
Lúc sắp bước ra cửa, nguy hiểm cũng đang tới gần.
Thậm chí Khương Hề còn tưởng tượng, sau khúc rẽ Úy Lam sẽ bóp chết mình ngay và luôn.. tính mạng đang leo lắt.
Hai tay cậu vòng lấy cổ người đàn ông, chậm rãi sáp lại gần, cắn nhẹ lên cằm Úy Lam một cái: "Trên người của anh thoải mái quá."
Úy Lam: "..."
Quay đầu đi, không thèm trả lời.
Khương Hề run rẩy mở miệng: "Anh không sợ tôi cắn một phát vô yết hầu của anh hay sao?" Đến bây giờ mà cậu vẫn còn mạnh miệng được.
Người đàn ông vẫn chả thèm đếm xỉa.
Khương Hề thấy giận giỗi bèn bò lên trên thêm chút nữa, dán lên đôi môi, cọ sát một cách tỉ mỉ.
Hai người cứ giữ tư thế này mà đi, mãi đến khi tới chỗ đủ vắng để giết người diệt khẩu thì người đàn ông mới dừng bước.
Lúc này, Khương Hề vẫn đang đảo quanh bên môi anh, thỉnh thoảng vươn chiếc lưỡi nhỏ nhắn ra, còn chưa đụng tới người ta thì đã rụt về.
Úy Lam cúi đầu cắn ngược lại cậu, sức lực bỗng tăng mạnh, chiếc lưỡi ngang ngược xông vào trong khoang miệng Khương Hề, điên cuồng cắn mút.
"Ưm!" Khương Hề chỉ cảm thấy một luồng nhiệt lượng từ trong miệng ùn ùn kéo tới, cậu giống như một bé yêu tinh đang hút dương khí của người ta, phê hết chỗ chê.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mười phút sau cuối cùng Khương Hề cũng cảm thấy toàn thân thoải mái, giá rét đã bị xua tan hoàn toàn, mới lưu luyến tách khỏi Úy Lam.
Thời gian hôn nhau lâu như vậy, cũng đủ để người đàn ông suy nghĩ kĩ bản thân đang làm gì, thậm chí lúc mới vừa hôn anh đã định đẩy người ta ra, kết quả mãi đến khi xóa bỏ hết ảnh hưởng tiêu cực trên người Khương Hề thì mới chịu dừng lại, sự dày vò trong quá trình đó người ngoài khó mà tưởng tượng được.
Khương Hề lại thẹn thùng ôm chặt lấy Úy Lam, chôn mặt trong lòng ngực người ta, hít sâu một hơi, toàn thân bủn rủn.
Giữa các Chủ Thần nếu đứng gần có thể ngửi được mùi vị linh hồn của nhau, Khương Hề hiện tại không biết, chỉ cảm thấy trên người đối phương có loại cảm giác làm người ta rùng mình, mạnh mẽ tới nỗi ngay cả hơi thở cũng khiến mình khuất phục.
Làm một đứa sùng bái kẻ mạnh từ trong xương tủy, Khương Hề muốn hít cho đã đời, liền cứ nằm mãi trong lòng ngực anh chẳng chịu ra.
Úy Lam đã sớm bế cậu đi vào một căn phòng, hai người tiếp tục ôm nhau hồi lâu, vẫn là người đàn ông mở miệng nói trước: "Nên buông tay." Giọng điệu không biết là vui hay giận.
Gương mặt Khương Hề cọ tới cọ lui trên cổ anh: "Ứ muốn, trên người anh thoải mái lắm, em muốn ngửi."
Úy Lam chưa bao giờ gần gũi với người khác như vậy, cho nên cũng không biết cậu muốn ngửi cái gì? Im lặng hồi lâu, người đàn ông đành phải tự mình ra tay túm người dậy.
Khương Hề phát hiện lực độ của anh rất mạnh, đến lúc mình phải chui ra rồi, cực chẳng đã đành phải đưa ra một yêu cầu cuối cùng: "Vậy anh hôn em một cái đi, chỉ một cái thôi."
Khương Hề không phát hiện ra rằng, bộ dạng hiện giờ của mình trông chẳng khác nào đang nũng nịu cầu hoan, Úy Lam gần như không muốn dừng lại một giây nào, lại tiếp tục hôn lần nữa.
Hôn môi tựa như mầm độc, cho dù là Thần cũng không tránh khỏi kết cục mê loạn tâm trí.
Cuối cùng tâm tình Khương Hề trở nên tốt đẹp rồi mới buông người đàn ông ra, nhân lúc người đàn ông còn chưa kịp phản ứng thì mau chóng bỏ chạy, giống y như thứ cặn bã rút chym vô tình.
Úy Lam đứng im tại chỗ một hồi, biểu cảm không rõ, nảy sinh ý đồ hôn