Khương Hề ngồi quay lưng về phía Úy Lam, cậu còn muốn ngắm phong cảnh đây nè.
"Có cần ngồi quay sang một bên không? Ngồi kiểu vậy trông kỳ quá." Khương Hề hơi đỏ mặt.
Úy Lam đặt cằm lên vai cậu, hôn dọc bên tai, bàn tay to vuốt ve đầu Khương Hề ra hiệu bảo cậu quay đầu.
Khương Hề xoay nửa người lại, vòng tay ôm lấy cổ người đàn ông, cùng anh làm một màn hôn lưỡi nồng cháy.
Kết quả còn chưa buông ra, thì bỗng nhiên Úy Lam khởi động thuyền.
"Ưm!" Khương Hề bị lung lay một chút, bèn buông người đàn ông ra ngồi thẳng người dậy.
Phong cảnh ở đằng trước dường như còn đẹp hơn ở phía sau, Úy Lam cho thuyền điện chạy với tốc độ nhanh hơn, chẳng biết có phải đây là lần đầu tiên anh lái thứ này không, cũng ổn phết.
"Nước trong hồ sen sạch ghê, em muốn nhảy xuống bơi." Khương Hề bị gió thổi thấy sảng khoái mát rượi, tông giọng cũng trở nên cao hơn.
"Buổi tối dẫn em tới chỗ khác bơi, nước ở đây chỉ được cái sạch ở bề ngoài thôi." Úy Lam nói.
Khương Hề gật đầu như giã tỏi: "Được đó." Cảm giác như một khách du lịch thật sự vậy.
Úy Lam thấy cậu vui vẻ, hỏi một câu: "Biết lái loại thuyền này không?" Thuyền chạy bằng điện khá dễ lái, dù không biết thì cũng học được ngay.
Khương Hề: "Đùa hả, có gì mà em không biết? Em đứng top 2 thì không ai dám đứng top 1."
Câu này nghe quen tai ghê, Úy Lam nhớ rõ hồi trước lúc chơi bida nhóc con cũng từng nói mấy lời này.
Khương Hề dường như cũng nhớ ra gì đó, mặt mũi đỏ bừng, lập tức im mỏ.
Úy Lam: "Nếu như vậy, em tới lái đi."
Khương Hề gật đầu không chút do dự: "Ừ ừ." Cái vụ bida khiến cậu đội quần, lần này phải giành lại mặt mũi mới được.
Sau khi tiếp nhận bánh lái, Khương Hề lập tức cho thuyền điện chạy tẹt ga luôn, muốn show kĩ thuật một tẹo, kết quả đôi tay của Úy Lam vừa được giải phóng một cái là bắt đầu xớ rớ liền.
Khương Hề không vui: "Anh làm gì đấy? Đừng làm ảnh hưởng em lái thuyền."
Người đàn ông không dao động, biểu cảm nét mặt trông y như đang đi picnic ở ngoại ô thật.
Khương Hề hít sâu một hơi, cậu không mặc áo sơ mi thắt cà vạt, mặc quần tây đeo dây nịt giống như Úy Lam, mùa hè Khương Hề chỉ bận mấy bộ đơn giản, quần thì là quần đùi, thật sự khá là dễ bị người khác xơ múi.
"Anh mà còn tiếp tục quấy rối nữa, em làm lật thuyền luôn cho mà xem!" Khương Hề thở hổn hển nói lời uy hiếp.
Người đàn ông phía sau hôn tóc cậu: "Chơi không vui à?"
Khương Hề muốn chửi người lắm luôn, chơi vui con mọe nhà anh! Nhưng thứ nhất: Chủ Thần đều là cô nhi, không có mẹ; thứ hai: Cậu cảm thấy làm một Chủ Thần có ăn có học thì không thể văng tục, mất mặt lắm.
Nếu đổi vị trí, Khương Hề ở phía sau Úy Lam ở phía trước, có lẽ cậu cũng sẽ cảm thấy chơi vui lắm, nhưng bây giờ người bị chơi là mình, miệng chỉ muốn văng phụ khoa thôi.
Khương Hề cắn răng: "Anh mà còn không buông em ra nữa, em sẽ liều một phen với anh đấy!" Cậu không cẩn thận đụng trúng mấy cái lá sen.
Hồ sen lớn cực kỳ, nếu có thể cho phép du khách chèo thuyền vui chơi, chắc chắn đã dọn sạch mấy con đường, hơn nữa vì để du khách không bị lạc đường trôi xa khỏi bờ, cứ cách một đoạn đều có biển chỉ dẫn, nếu nhìn lướt qua vài lần thì sẽ thấy cái hồ sen này quả thật xứng đáng được gọi là mê cung.
Úy Lam: "Chuyên tâm lái thuyền đi, tôi sẽ không làm gì đâu."
Khương Hề thật sự không lùi bước được, hơn nữa còn cảm nhận được sự biến hóa thân thể của Úy Lam, phát cáu: "Anh đã thành ra như vậy rồi, còn nói không làm gì hả?"
Giọng điệu Úy Lam bình tĩnh: "Tôi vẫn chưa 'lạc lối giữa đầm sen'."
Khương Hề: "Cái gì?"
Úy Lam chậm rãi nói lại lần nữa: "Chính là 'Chơi xong mải quay thuyền, lạc lối giữa đầm sen', thơ của Lý Thanh Chiếu, em chưa từng nghe qua sao?"
Nếu không phải Khương Hề đang bất tiện, thì đã vung tay vả chết người này luôn rồi, nhưng lúc này đành phải lên tiếng nài nỉ: "Chúng ta trở về đi, ở đây không được đâu."
Người đàn ông không nói chuyện, chậm rãi tháo dây nịt.
* * *
Khương Hề không biết bản thân làm cách nào để vừa khóc lóc vừa lái thuyền một cách vững vàng nữa, cậu vì tránh né Úy Lam, đã đứng dậy khỏi vị trí ghế lái, nhưng cho dù vậy vẫn không trốn thoát được, bởi vì sau khi người đàn ông tiếp nhận bánh lái từ trong tay cậu thì cũng đứng lên theo cậu luôn.
Sự kháng nghị cũng không phải hoàn toàn vô dụng, ít nhất thì người đàn ông vẫn để ý đến cảm thụ của Khương Hề, không làm tiếp hiệp thứ ba.
Vật vã lắm thuyền mới cập bờ, mặt mũi Khương Hề hồng hào, hai mắt ửng đỏ, NPC cho thuê thuyền nhìn một cái liền sửng sốt, quan tâm hỏi: "Xảy ra chuyện gì à?" Sao tự nhiên lại khóc?
Khương Hề mang vẻ mặt lạnh lùng, người bình thường ít nói như Úy Lam thì lại giải thích vài câu: "Cãi nhau xíu ấy mà, không có gì đâu."
Khương Hề không muốn ở đây thêm một chút nào nữa, trên người cậu toàn là mồ hôi, hơn nữa bên trong vẫn chưa được rửa sạch, phải mau trở về tắm cái đã, trên đường gặp mấy NPC và những người chơi khác cậu cũng chả thèm đoái hoài, đi một mạch đến phòng tắm.
Dưới vòi hoa sen, người đàn ông ôm lấy Khương Hề từ phía sau, cậu hốt hoảng: "Anh vào bằng cách nào? Đi ra ngoài." Rõ ràng là cậu đã khóa cửa.
Người đàn ông: "Đừng lo, tôi chỉ vào để giúp em rửa sạch mà thôi."
* * *
Hai tiếng sau, Khương Hề nhũn hết cả chân, nằm trên giường không thèm quan tâm ai nữa, khiến người đàn ông dỗ dành thế nào cũng vô dụng, miệng chửi liên hồi đồ cầm thú, đồ nói dối!
Úy Lam đành phải nói: "Tôi đang giúp em thay đổi thế chất, đã không cảm kích sao lại còn trách tôi?"
Khương Hề bọc trong chăn không thèm nhìn anh: "Gì mà thay đổi thể chất, đừng có mà điêu với em."
Úy Lam ôm lấy bé sâu bự trên giường: "Không lừa em thật mà, cục cưng chẳng lẽ không cảm thấy năng lực chịu đựng của mình tốt hơn nhiều so với lúc trước sao? Lúc đầu mới một hai nháy em đã kêu ngừng, nay kiên trì làm ba nháy em vẫn còn đi đứng được."
Suy cho cùng lần này cách lần đầu tiên cũng chưa lâu, Khương Hề cảm thấy hình như đúng vậy thật, năng lực thích ứng của mình nhanh thế á?
Úy Lam tiếp tục nói: "Vũ trụ mạnh yếu cũng liên quan đến bản thân Chủ Thần, do nơi mà cục cưng được sinh ra quá yếu, mới làm hai nháy đã chịu hết nổi, cho nên trong khoảng thời gian này tôi đều