Thật ra chưa đợi Khương Hề nói xong, Đỗ Tường Vi và Điền Mật Nhi cũng đã quay ngoắt bỏ đi, các cô chả thèm ở lại đây để nhìn người khác show ân ái đâu.
Nhưng mà Úy Lam đã bị những lời này châm lửa, bế người đi vào trong thuyền.
"Á anh làm gì vậy?" Khương Hề hoảng sợ, tuy rằng trên boong tàu không có ai khác, nhưng bế công chúa kiểu vậy trông kì quá, mấy lời lúc nãy rõ ràng là cậu chỉ nói giỡn thôi mà!
Úy Lam mím chặt môi, sắc mặt lạnh nhạt nói ra một chữ: "Em."
Khương Hề nhất thời nghe không hiểu lắm: "Hả? Anh buông em ra trước đã, lỡ như bị người khác nhìn thấy thì không hay lắm."
Người đàn ông chẳng nói một lời, chỉ tăng nhanh tốc độ mang người rời khỏi đây.
Con thuyền này tuy không lớn lắm, nhưng cũng có hai tầng, chỗ ở của người chơi nằm trên tầng hai, nhân viên công tác ít ỏi, thậm chí ngay cả người đi tuần tra cũng chẳng có, chỉ lèo tèo vài người giữ vai trò chủ chốt.
Cho nên bị Úy Lam bế suốt dọc đường, Khương Hề không nhìn thấy NPC, nhưng gặp phải lác đác vài người chơi, hai bên chả giao tiếp lấy một câu nào.
Phòng của Khương Hề nằm ở cuối cùng, rẽ qua một cái là tới boong tàu ở tầng hai, bên cạnh còn chất khá nhiều hàng hóa.
Úy Lam mang cậu đến một góc ở phía sau thuyền, không phải muốn chịt trên boong tàu sao? Thỏa mãn em.
Khương Hề đã sớm nhận ra điều khác thường, vội vàng nói: "Em không phải có ý đó, lúc nãy em nhìn thấy Đỗ Tường Vi và Điền Mật Nhi, cố ý diễn cho mấy cổ xem thôi, anh suy nghĩ bình thường một chút được không?"
Trước đó không lâu mới nói năng hùng hồn phải lếu lều trên boong tàu cơ mà, giờ lại yêu cầu người khác phải suy nghĩ bình thường?
Úy Lam: "..."
Xem những lời này như gió thoảng qua tai, tiếp tục hành động.
Khương Hề: "Em nói thật với anh á, nơi này dễ bị người khác nhìn thấy lắm, em.."
"Không thấy được," ngươi đàn ông nhéo cằm cậu rồi hôn lên: "Làm một thủ thuật che mắt đơn giản, là có thể khiến tất cả mọi người không nhìn thấy được chúng ta, huống chi nơi này rất hẻo lánh, sẽ không có ai lại đây đâu."
Vừa mới dứt lời, thì nghe thấy tiếng từ xa đang tiến gần lại: "Thuyền rất bình thường, NPC cũng cực kỳ bình thường, hoàn toàn không thấy có vấn đề gì hết, với kinh nghiệm của cậu thì có nhìn ra được chỗ nguy hiểm của màn chơi này nằm ở đâu không?"
Một người khác hừ lạnh một tiếng: "Theo kinh nghiệm của tôi, chỗ nguy hiểm rải rác khắp nơi, đi đường rớt hố ăn đồ trúng độc, nhắm mắt một cái thôi mở mắt ra nói không chừng trên bụng đã xuất hiện dao rồi."
".. Ều, nghe cũng có lý phết, đặc biệt là buổi tối, nhất định rất nguy hiểm, không được rồi tối nay chúng ta thay phiên nhau gác đêm nhé?"
Khương Hề véo người đàn ông một cái: "!" Mới vừa nói là sẽ không có ai xong bị vả mặt liền.
Úy Lam: "..."
Có điều đúng là anh đã thi triển một chút thuật che mắt, với năng lực của người đàn ông, cho dù là Thần của vũ trụ khác, cũng sẽ không nhìn ra được ở đây đang có hai người đàn ông áo quần xốc xếch.
* * *
Bẵng một lúc lâu sau, trên boong tàu đã không thấy bóng dáng hai người chơi kia nữa, lúc Khương Hề và Úy Lam về phòng rửa ráy sạch sẽ thì cũng đã gần nửa đêm, người trước lắc mông cảm nhận một hồi, trừ việc hơi ê ẩm ra, vậy mà không thấy đau? Cũng không hề cảm thấy mệt như chó luôn.
Cậu hơi ngạc nhiên đấy, hóa ra những gì Úy Lam nói trong màn chơi trước đều là sự thật, thân thể biến đổi, thể chất được nâng cao lên nhiều.
Nhưng mà cái phương pháp thay đổi thể chất này có hơi í ẹ..
"Anh về phòng ngủ đi, chiếc giường này chỉ đủ cho một mình em thôi, trừ khi chúng ta nằm nghiêng." Khương Hề nói tới đây thì hơi sững lại, nằm nghiêng kiểu nào? Mặt cậu đối diện tường, Úy Lam nghiêng qua cậu sao? Ưỡn eo một cái, là tới thêm một nháy liền.
Khương Hề nhắm tịt hai mắt lại, ù má! Ở chung với Úy Lam riết làm cậu trở nên hư hỏng luôn rồi, chuyện gì cũng nghĩ tới phương diện kia.
Ngay sau đó, đầu ngón tay của người đàn ông nhẹ ngàng phẩy một cái thu chiếc giường này vào trong không gian, đồng thời lấy một chiếc giường mới ra.
Giường này chứa ba bốn người cũng còn dư sức, nhưng ga giường là màu trắng, hơn nữa phòng thì bé tí teo, nhìn thôi đã thấy giống quan tài cỡ bự rồi.
Chủ Thần có không gian là điều rất bình thường, lúc trước Khương Hề xóa bỏ ký ức của mình tiến vào Đại Vũ Trụ, lo sợ dưới tình huống nào đấy lỡ sử dụng không gian sẽ bị hoài nghi, cho nên đã ném hết tất cả trang bị, tới bây giỡ vẫn không mang theo.
Nhưng mà! Không gian của Chủ Thần chẳng phải là nơi chứa những đồ vật siêu lợi hại hả? Nhét giường vô đấy làm chi?
Khương Hề nhìn anh: "Anh sợ mình ở bên ngoài gặp cảnh màn trời chiếu đất, cho nên sớm đã chuẩn bị giưởng hở?"
Úy Lam lắc đầu: "Không phải, trong không gian của tôi chứa toàn bộ thế giới, hầu như thứ gì cũng có."
Ánh mắt Khương Hề đầy vẻ tò mò: "Toàn bộ thế giới? Làm sao để có không gian lớn như vậy?"
Úy Lam: "Yêu cầu tự mình chế tạo, với năng lực hiện nay của em đúng là khó làm ra được, có rảnh thì tôi sẽ chế tạo một cái cho em."
Khương Hề: "..."
Còn có không gian tự mình chế tạo nữa hả? Có lẽ là dưới sự so sánh đôi bên thì cậu nhỏ bé quá mức, cho nên mới không biết gì hết trơn.
Người đàn ông thấy Khương Hề im lặng, duỗi tay xoa đầu cậu: "Nghỉ ngơi trước đã."
Khương Hề hậm hực mở miệng: "Kẻ chủ nghĩa tư bản độc ác, anh thật sự muốn tặng em một không gian chứa cả thế giới sao?"
Úy Lam: "Ừ."
"Nói ra thì không được đổi ý nữa, phải nhanh lên đó." Khương Hề nói.
Người đàn ông gật đầu: "Chỉ cần sau khi rời khỏi đây, em không bất thình lình kéo tôi vào trong Game nữa, thì sẽ chế tạo nhanh thôi."
Khương Hề: "Nhanh là nhanh cỡ nào?"
Nam nhân: "Khoảng nửa tiếng."
Tốt lắm, Khương Hề hài lòng gật đầu: "Chúng ta ngủ trước đi, tranh thủ bắt kẻ xâm lược sớm một chút, mau chóng rời khỏi đây."
Nói rồi cậu liền chui vào trong ổ chăn, Úy Lam đứng dậy tắt đèn, rồi mới đi lên giường.
Khương Hề mau chóng chìm vào giấc ngủ, gần như ngay khi cậu vừa ngủ, cảnh vật xung quanh liền có sự