Ngày thường Úy Lam rất ít nói, nhưng cũng không phải người thích giết chóc bừa bãi, giống như hồi trước Khương Hề gây tội với anh, cũng không bẻ cổ ngay tắp lự, mà nay nói những lời này, là để cho Khương Hề dự phòng trước.
Những loại người như Tóc Vàng và ông chú Bụng Bia, lúc đầu người đàn ông chẳng thèm chấp nhặt, nhưng không có nghĩa là không muốn giẫm chết bọn chúng, trong tình huống Game mới mở màn còn chưa hiểu biết bản lĩnh của người khác, vậy mà dám ăn nói ngông cuồng mặt mày dữ tợn với Khương Hề, trông cậy vào bọn chúng thành Thần chắc?
Khương Hề không chút do dự gật đầu: "Khỏi cần hỏi em, cứ làm tới đi."
Nếu là kiểu giống như Phong Hàn, nhất định Khương Hề sẽ thấy tiếc, còn cái đám người chơi này á hả? Cậu nghĩ tới Giang Sơ Hạ lúc đầu có chửi Tóc Vàng thay cho mình.
* * *
Tuy bây giờ không có thức ăn, nhưng sáng bảnh mắt ra đã có người chết, chắc chắn mọi người muốn ngồi tụm lại với nhau để thảo luận, nếu suôn sẻ, có lẽ sẽ có ai đó nói lộ ra một chút manh mối, thế là mọi người đều có mặt ở nhà ăn.
Khương Hề và Úy Lam mới bước vào thì đã nghe thấy nhân viên công tác cứ luôn miệng xin lỗi: "Rất xin lỗi, thức ăn không biết đã bị thứ gì phá hủy rồi, chẳng còn sót lại chút gì, mấy ngày này, mọi người chỉ đành phải đồng lòng chung sức vượt qua khó khăn vậy."
Người chơi khác cũng đã mắng chửi này nọ, nhưng cũng chẳng làm gì được, nhân viên công tác bỗng dưng cứ như biến thân thành máy nhại vậy, lặp đi lặp lại cái câu mọi người đồng lòng chung sức vượt khó khăn
Lúc này mọi người mới nhận ra NPC hình như hơi khác thường, rõ ràng hôm qua còn bình thường mà.
Khương Hề và Úy Lam đi đến ngồi vào bàn, hai người im hơi lặng tiếng xét nét những người xung quanh, nghe bảo không có thức ăn, sắc mặt mọi người chả đẹp đẽ gì, nếu như trở thành Thần, hệ thông sẽ phát cho một cái không gian cỡ nhỏ, cho nên kẻ xâm nhập sẽ không thiếu thức ăn, diễn sâu thật đấy.
Khương Hề mở miệng nói trước: "Hay là mọi người kể lại xem tối qua bản thân đã làm những gì, cái chết của Điền Mật Nhi chưa chắc là bị thứ đồ trong Game giết, có thể là do người gây nên."
Vừa dứt lời, ánh mắt một số người nhìn cậu như kiểu mày giỡn mặt bố đấy à?
Tóc Vàng không nhịn được phải lên tiếng: "Muốn lừa manh mối của người khác thì cứ việc nói thẳng, thi thể rõ ràng là do bị thứ gì đó gặm cắn sạch bách, chẳng lẽ trong đám người chơi tụi này có kẻ ăn thịt người, lại còn trong một đêm mà ăn được nhiều như vậy hả?"
Những người khác tuy không nói năng gì, nhưng rõ ràng là có suy nghĩ giống với Tóc Vàng, cảm thấy không thể nào là do người làm được.
Khương Hề khinh khỉnh ra mặt luôn, đang định tiếp tục nói gì đó, thì bỗng dưng nhìn thấy Giang Sơ Hạ đang ngồi cách đấy không xa như có lời muốn nói, áo khoác đồng phục của cô đã được cởi ra, bên trong là một chiếc áo thun màu trắng.
"Hey," Khương Hề nhìn cô: "Không biết cô có ý tưởng gì không?"
Vẻ mặt Giang Sơ Hạ hơi rối rắm: "Trong màn chơi trước tôi đã từng thấy có hai người chơi lấy ra đạo cụ đặc biệt, tác dụng khác nhau, một trong số đạo cụ đó có thể biến thành quái vật, không những ăn được quỷ trong Game, còn nuốt chửng người chơi, nhưng cách nuốt đó là không chừa lại chút bã nào luôn, Điền Mật Nhi thì còn sót lại xương cốt và thịt vụn, kén chọn y như con người vậy, không ăn xương.."
Nói tới đây thì cô hơi sững lại: ".. Có lẽ là người biến thành quỷ?"
"Có thể đạo cụ là người biến thành quỷ," Khương Hề nói tiếp: "Đến giờ mà mấy người còn chưa biết rằng đôi lúc đạo cụ còn đáng sợ hơn ma quỷ à? Nếu không Game càng về sau càng khó, dựa vào sức người chơi thì làm sao mà solo được với quỷ quái mạnh?"
"Càng về sau càng khó?" Ông chú Bụng Bia nhìn Khương Hề: "Làm sao mày biết?"
Khương Hề đánh giá ông ta: "Ông đã trải qua bao nhiêu màn chơi rồi?"
Ông chú Bụng Bia không hiểu tại sao cậu lại hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời: "Một màn."
Khương Hề cười nhạo ra tiếng: "Để tôi đoán xem màn chơi trước ông làm cách nào để sống sót nhé, vận may ngút trời thì không thể nào, ấn đường của ông màu đen hoàn toàn không có vận may, thế thì là bán đứng đồng đội kéo ra chắn dao? Hoặc là gió chiều nào che chiều nấy, dựa hơi được ông lớn nào đấy, sống sót qua màn."
"Mày! Mày nói chuyện chú ý chút đi!" Sắc mặt ông chú Bụng Bia cực kỳ khó coi, bởi vì đối phương đã đoán đúng hết, ông ta không những dựa hơi ông lớn, lúc gặp nguy hiểm còn đẩy đồng đội ra ngoài, sau đó mới chạy thoát.
Khương Hề không chắc chắn mình đoán đúng được bao nhiêu, nhưng vẫn hếch cằm lên mà nói: "Thẹn quá hóa giân hả? Tôi nói năng không thèm chú ý đấy, ông có giỏi thì đánh đê."
Ông chú Bụng Bia vẫn chưa có được bất cứ đạo cụ nào, ông ta muốn ra tay với Khương Hề, nhưng bên cạnh còn có Úy Lam cao hơn 1m9, dù từ đầu đến cuối chưa nói một lời, ông chú Bụng Bia cũng biết mình đánh không lại đối phương.
Cùng lắm thì ông ta chỉ có thể đứng đó lườm nguýt Khương Hề thôi, chứ chả nên cơm cháo gì.
"Rồi," Thiết Tử bề ngoài chất phác can ngăn dùm cho ông chú Bụng Bia, ngắt cuộc vãi vã này: "Hiện giờ không có thức ăn, còn chết mất một người, chúng ta có thể không hợp tác, nhưng không nên gây xích mích với nhau, sung sức quá thì đi tìm manh mối cho lẹ."
Những người khác đều không phản bác, giống như ngầm thừa nhận những gì hắn nói, Khương Hề nhướng mày nhìn Thiết Tử, như đang quan sát.
Thiết Tử tiếp tục nói: "Nói thật thì tuy tôi muốn giải hết tất cả câu đố, biết đâu có được đạo cụ nào đó thì sao, nhưng trên thuyền có quái vật ăn thịt người, không những Game sau càng khó hơn Game trước, mà trong cùng một Game, giai đoạn sau còn ghê gớm hơn giai đoạn trước, lỡ như một hai ngày sau con quái vật kia không bị hạn chế nữa bắt đầu ăn thịt người trên thuyền, đến lúc đó chúng ta phải làm sao? Cho nên trong số các cậu ai có thể dẫn dắt vượt màn, tôi không có được đạo cụ cũng chẳng sao."
Tiền đề có được đạo cụ đó là sống sót.
Kinh nghiệm của ông chú Bụng Bia quá ít, lúc này nghe những gì Thiết Tử nói, sợ đến nỗi mặt cắt không còn một giọt máu.
Khương Hề cảm thấy hắn không nói gì sai, lại còn nhắc nhở mọi người kế tiếp sẽ càng nguy hiểm hơn, nhìn sao cũng không thấy giống kẻ xâm nhập.
Khương Hề chọt chọt người đàn ông bên cạnh, nháy mắt ra hiệu với anh: Anh có