Quyển 2: Chichen Itza
CHƯƠNG 39.
NGHỈ VIỆC
- -------------------------------------
Trong nháy mắt Dư Hạo liền nhận ra được rằng, vấn đề lúc này có khả năng đã trở nên nghiêm trọng hơn rồi.
"Tại sao?!" Dư Hạo khó có thể tin nói, đồng thời trong lòng y dường như cũng xác minh được một suy đoán nào đó.
Lâm Tầm có vẻ như vẫn luôn quan sát phản ứng của Dư Hạo, lúc này ông ta liếc sang trao đổi ánh mắt với viện trưởng, ánh mắt ấy bị Dư Hạo sắc bén bắt được! Có vẻ như có một cái gì đó khác lạ ở đây!
"Để những sinh viên khác quay về lớp học đi." Viện trưởng không hỏi Dư Hạo tiếp nữa, nói, "Gọi Chu Thăng vào đây."
Bí thư Đoàn ủy đứng dậy đi ra ngoài thông báo, không lâu sau mọi người xung quanh đều rời đi.
Chu Thăng đi vào, hắn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Dư Hạo, đưa mắt nhìn viện trưởng.
"Không kiêng nể gì mà tổ chức đánh nhau hội đồng trong trường." Viện trưởng nói, "Thầy Tiết đã liên lạc với ba em, chiều nay ông ấy sẽ đến đây, để xem ba em sẽ nói gì về việc này."
Hô hấp Dư Hạo ngừng lại, Chu Thăng cau mày, không nói gì, chỉ là ánh mắt hắn lại nhìn về phía Lâm Tầm.
"Có lời gì thì cứ nói luôn đi." Chu Thăng nửa cười nửa mếu nói, "Gọi phụ huynh làm cái gì? Cũng không phải là học sinh cấp 3 nữa."
Viện trưởng nói: "Chuyện như thế thì chỉ có học sinh cấp 3 mới làm, nên chỉ có thể lấy phương thức xử lý theo kiểu học sinh cấp 3."
"Viện trưởng..." Dư Hạo vừa định lên tiếng thì Chu Thăng lại đưa tay ra ý bảo y đừng nói gì.
"Ồ." Chu Thăng nói, "Lại là kiểu khuyên nhủ miễn cưỡng à? Cái việc này đã làm bao lần rồi?"
Lâm Tầm nói với viện trưởng: "Ngài xem, cái thái độ này thật sự quá mức hung hăng càn quấy."
Chu Thăng cười lạnh nói: "Tôi cũng không phải một bao cát để người ta tùy tiện đánh mà không phản kháng gì chút nha."
"Cậu dám bịa đặt!" Lâm Tầm gầm lên giận dữ, vỗ bàn, Dư Hạo bị dọa sợ nhảy lên.
"CHU THĂNG!" Viện trưởng cả giận nói, "Trong mắt em có còn thầy cô không hả?!"
Chu Thăng nói: "Đến cùng là muốn như thế nào, mấy người không thể thẳng thắn nói luôn à?"
Viện trưởng hiển nhiên đã bị chọc tức, Tiết Long đứng dậy nói: "Cậu đi ra ngoài, đi ra ngoài ngay lập tức cho tôi!"
Chu Thăng một mặt tỏ vẻ nhàm chán nói: "Đi đi đi, gọi tôi vào một lúc sau lại đuổi tôi đi, đùa tôi vòng quanh vui lắm à..."
Cùng lúc đó Dư Hạo đứng lên, Diệp Tấn cũng đứng lên theo không nhịn được "phốc" một tiếng bật cười, tình cảnh lúc này không khác gì thêm dầu vào lửa.
Sắc mặt viện trưởng bây giờ khó coi đến mức không nhìn nổi nữa.
Chu Thăng vừa mới đứng dậy thì cửa phòng vang lên hai tiếng gõ cửa, Trần Diệp Khải tiến vào.
Dư Hạo lập tức hô lên: "Thầy Trần!"
Việc đầu tiên Trần Diệp Khải làm sau khi vào phòng là đưa mắt nhìn tay Dư Hạo, trên tay Dư Hạo vẫn quấn một lớp băng.
Trần Diệp Khải ra hiệu bảo Chu Thăng ngồi xuống trước, nói: "Vừa nghe tin xong, tôi đã ngay lập tức chạy đến đây luôn."
Viện trưởng nói với Trần Diệp Khải: "Quay về để tiếp tục bàn giao công việc đi, Diệp Khải, chuyện ở đây không có chút liên quan nào với cậu rồi."
Chu Thăng đột nhiên biết Trần Diệp Khải chuẩn bị nghỉ việc, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trần Diệp Khải nói: "Trước khi việc bàn giao công việc kết thúc thì hai đứa nhóc này vẫn là học sinh của tôi.
Tốt hơn hết là mọi người nên đi xem camera giám sát ở sân bóng chuyền chứ nhỉ, vừa rồi tôi đã đến nhà thi đấu, thái độ và thực tế đều phải công bằng, đúng không."
Viện trưởng lạnh lùng nói: "Trần Diệp Khải, cậu không tiếc đạp đổ mọi thứ đấy à?"
Trần Diệp Khải đang mở điện thoại di động, nên dĩ nhiên không hề để ý tới viện trưởng, anh nói với bí thư Đoàn ủy: "Giúp tôi kéo màn chiếu xuống.
Dư Hạo, Chu Thăng, hai em đi ra kéo rèm cửa lại."
Trần Diệp Khải đem video trong điện thoại phát lên màn hình máy chiếu, tái hiện lại toàn bộ quá trình diễn ra ẩu đả.
Dư Hạo nghĩ thầm trong đầu, sau khi về nhất định phải tìm Trần Diệp Khải để xin video mới được, con mẹ nó Chu Thăng thật sự quá đẹp trai.
Đến phần đánh nhau tiếp sau đó, hắn còn cầm trong tay một cây gậy bi-a mà xoay như gậy Kim Cô vậy, sau đó nhìn hắn cũng không khác gì Tôn Ngộ Không đang ngồi xổm trên yên ngựa, từ trên cao đưa mắt nhìn xuống một đám bại tướng bên dưới.
"Là Lôi Hồng Ba gây sự trước." Sau khi Trần Diệp Khải xem xong video, anh lại phát lại video rồi đi tới trước máy chiếu, chỉ tay vào cảnh Lôi Hồng Ba đập Phó Lập Quần trước.
Sau đó, trong nháy mắt anh lại quay sang nói với Diệp Tấn, "Chạng vạng ngày hôm qua sau khi xuống núi, trong lòng của Hồng Ba có tức giận đúng không, Diệp Tấn, bằng không thì em cũng không gửi cho tôi tin nhắn kia."
Diệp Tấn nhất thời không biết trả lời sao, Trần Diệp Khải nghiêm túc nhìn cô.
"Vâng." Diệp Tấn lo lắng nói, "Vì thế em đã nghĩ rằng nên để thầy Trần....!thuyết phục Chu Thăng."
Trần Diệp Khải lại nói với mọi người tại đây: "Tôi đã thuyết phục Chu Thăng, Chu Thăng cũng đã đáp ứng tôi.
Chỉ cần Lôi Hồng Ba không khiêu khích thì em ấy tuyệt đối sẽ không động thủ trước.
Được rồi, cứ như vậy đi, tôi tiếp tục quay trở về bàn giao công việc tiếp, hẹn gặp lại."
Trần Diệp Khải cất điện thoại di động, đẩy cửa bước ra ngoài.
Viện trưởng từ đầu đến cuối đều không nhìn vào màn hình máy chiếu, sắc mặt tái xanh.
"Thầy Trần!" Chu Thăng cũng đột nhiên thuận theo đứng dậy, như một cơn gió xông ra ngoài cửa.
Dư Hạo cũng đứng dậy đuổi theo sau, viện trưởng lại nói: "Dư Hạo, em ở lại đây một lúc.
Có mấy câu muốn hỏi em, mấy thầy cô khác có thể rời đi rồi."
Cửa phòng họp lần thứ hai đóng lại, chỉ còn lại ba người Lâm Tầm, viện trưởng cùng với Dư Hạo.
Dư Hạo nheo mắt lại, muốn tìm thấy một vài thông tin khác trên mặt Lâm Tầm, nhưng hai người ngồi bên đối diện bàn lại hết sức bình tĩnh.
"Em đang nỗ lực phân tích cái gì ở đây?" Viện trưởng nói, "Bạn học Dư Hạo."
"Không dám." Dư Hạo đáp, "Hai người nói đi."
"Khải Khải!" Chu Thăng đuổi theo ra tận bên ngoài học viện, hắn gọi Trần Diệp Khải lại.
Hôm nay, Trần Diệp Khải mặc một chiếc áo phông dài tay mỏng màu trắng, đường nét bờ vai anh dưới ánh mặt trời tạo nên một vẻ khác biệt mà gợi cảm.
Tóc hơi dài che đi một bên lông mày, cộng với vẻ đẹp dịu dàng đó, lúc đi trong sân trường nhìn anh không có vẻ gì khác với phần lớn sinh viên đại học.
"Tại sao?" Chu Thăng nói.
Trần Diệp Khải quay người, trong mắt hiện lên vẻ mê man.
"Chu Thăng." Trần Diệp Khải đáp, "Anh chỉ có thể giúp em đến đây, sau này em về sau...!thôi...!quên đi."
Chu Thăng hiểu anh muốn nói gì sau đó, anh muốn nói là về sau cẩn thận một chút, đừng gây rắc rối xong liền gây sự đánh nhau, trong cái xã hội này, không phải cái gì cũng có thể dùng đánh nhau để giải quyết.
Nhưng mà khi Trần Diệp Khải nói câu "Quên đi", bên trong câu nói có vẻ ẩn chứa quá nhiều nỗi buồn.
"Khải Khải, thật ngại quá." Chu Thăng nói, "Lại gây phiền phức cho anh rồi, nhưng sao anh lại có thể không nói tiếng nào mà..."
"Chu Thăng." Trần Diệp Khải cắt đứt lời của Chu Thăng, nghiêm túc nói, "Thực ra, anh vẫn luôn ghen tị với em."
Chân mày Chu Thăng cau lại, hắn rất thích lông mày sứt Trần Diệp Khải thiết kế cho hắn vào cái lần anh dẫn bọn hắn đi cắt tóc.
Vì thế mà về sau mỗi lần đi cắt tóc thì hắn đều cố chấp mà cắt tỉa lông mày.
"Có những lúc anh chỉ hận trong tay mình không có gậy Kim Cô." Trần Diệp Khải nói, "Để có thể đem những chuyện tham lam đáng ghê tởm, đem những người dối trá mà anh căm hận, thậm chí là toàn bộ thế giới này, tất cả đều đập cho nát bét."
Chu Thăng nhớ tới một buổi tối đầu năm, Trần Diệp Khải đã nói.
"Anh sẽ không chơi Tôn Ngộ Không." Trong nụ cười của Trần Diệp Khải mang theo cay đắng không tả nổi, "Vì lẽ đó..." Anh suy nghĩ một chút, nói: "Anh không thể đảm đương được chức giáo viên này.
Em không sợ cái gì cả, anh rất ghen tị với em, Chu Thăng, anh không biết điều này là tốt hay là xấu, nhưng với các sinh viên khác thì anh sẽ nói: Em phải học cách vững vàng để có thể trưởng thành hơn trong tương lai...."
Vẻ mặt Chu Thăng hết sức phức tạp, nhìn Trần Diệp Khải.
"Nhưng ở trên người em, anh lại nhìn thấy được sự cố chấp, bốc đồng mà anh đã từng dùng trăm phương nghìn kế để giữ lại.
Cuối cùng thì sao, anh vẫn không có cách nào giữ lại được nó." Trần Diệp Khải nói, "Cuộc sống là một quá trình rèn giũa chậm chạp, anh đã bị cuộc sống rèn đến mức thương tích đầy mình, đến mức không có đủ tư cách để làm thầy giáo của các em.
Chỉ có thể nói..."
Trần Diệp Khải vẫy tay: "Chúc các em may mắn.
Em hãy học cách bảo vệ chính bản tay mình, cũng bảo vệ Dư Hạo thật tốt."
Trần Diệp Khải quay lưng rời đi, Chu Thăng đột nhiên nói: "Cuộc đời này không ai rèn được em đâu."
Trần Diệp Khải nghiêng đầu đáp: "Mỗi người khi ở tuổi 21 đều từng cho rằng như thế, rồi cuối cùng cũng sẽ có một ngày em sẽ phát hiện ra bản thân thật sự quá nhỏ bé khi đứng trước cái được gọi là vận mệnh."
Chu Thăng đáp: "Không, em khác biệt, bởi vì em có lá chắn."
Trong phòng họp của học viện, Dư Hạo bình tĩnh mà nhìn Lâm Tầm.
"Em học môn chuyên ngành không tệ nhỉ." Lâm Tầm nói, "Nhưng tâm lý học không phải môn học được coi là ngành học điều khiển suy nghĩ người khác, cũng không phải là một kỹ thuật đọc suy nghĩ..."
Dư Hạo tiếp lời nói: "Là một môn học nghiên cứu hiện tượng tâm lý của con người, và ảnh hưởng của nó đến chức năng tâm thần