Quyển 2: Chichen Itza
CHƯƠNG 40.
BẢO VỆ
- ------------------------------------------------
Lúc Dư Hạo rời khỏi phòng họp thì Chu Thăng cùng ba của hắn đã kết thúc cuộc cãi vã.
Chu Lai Xuân không cả thèm quay ra xin lỗi thầy chủ nhiệm, khiến cho Tiết Long và thầy chủ nhiệm tái mặt mà đi ra.
"Thằng chó đẻ này..." Chu Lai Xuân đứng ở trên hành lang còn giơ tay đập vào đầu Chu Thăng.
Chu Thăng còn đang bận nháy mắt với Dư Hạo thì không ngờ lại trúng một cú đập trên đầu, hắn lại bùng nổ, gào lên: "Dừng tay!"
Nhìn thấy ba con nhà này lại chuẩn bị lao vào đánh nhau, Dư Hạo liền nhanh chóng tiến lên kéo Chu Thăng lại.
Chu Lai Xuân vừa nhìn thấy viện trưởng thì ngay lập tức bước nhanh tới xin lỗi.
Chu Thăng mang vẻ mặt cáu kỉnh đi đến phía sau học viện hút thuốc.
"Tôi đã bị hủy tư cách tham gia vòng bán kết cuộc đua xe đạp." Chu Thăng nói, "Xin lỗi, không thể dẫn cậu đi Australia chơi rồi."
"Cái gì? Australia?" Dư Hạo đột nhiên nghe được tin tức có chút không liên quan này, nhất thời có chút hơi mờ mịt.
Chu Thăng lại nói: "Không có gì." Đang nói chuyện thì đột nhiên hắn đưa mắt nhìn chăm chú vào rừng cây ở ngoài cửa sau học viện, nhíu chặt lông mày, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì đấy.
Thấy Dư Hạo muốn rời đi, hắn cau mày nói: "Đi đâu?"
"Tôi đi tìm thầy Trần...."
"ĐỪNG ĐI!" Chu Thăng gắt gỏng quát Dư Hạo.
Dư Hạo nói: "Anh ấy từ chức! Muốn rời đi! Không thể để anh ấy cứ như thế mà rời đi được!"
Chu Thăng chỉ tới con đường mòn ở cửa sau học viện, nói: "Đi, cậu đi đi.
Cậu chọn anh ấy hay chọn tôi?"
Dư Hạo: "Chu Thăng! Hai việc này không giống nhau, tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn khuyên nhủ anh ấy một chút!"
Chu Thăng chỉ đứng nhìn Dư Hạo chằm chằm, Dư Hạo cũng cau mày nhìn kĩ Chu Thăng, Chu Thăng đáp: "Cậu muốn đi thì đi đi." Nói xong liền qua một bên ngồi xuống, không thèm nhìn Dư Hạo.
Dư Hạo đành phải đi đến ngồi xuống cạnh hắn, Chu Thăng liếc mắt sang nhìn y.
Dư Hạo: "Hài lòng chưa?"
Chu Thăng dập tắt điếu thuốc, đứng dậy nói: "Bắt đầu từ bây giờ đừng có đi tìm Khải Khải.
Chuyện còn lại để tôi."
Dư Hạo đột nhiên cảm giác được điều gì đó, trong ánh mắt tràn ngập kinh ngạc.
Chu Thăng: "Cậu hài lòng chưa?"
Đột nhiên Dư Hạo có chút ngượng ngùng, Chu Thăng nói: "Cậu không phải là đã quên mất cái gì nhỉ? Dám không quan tâm đến tôi? Hả?!"
Dư Hạo vội vàng đứng dậy nói: "Ba cậu...!Chu Thăng! Cậu đừng như thế! Trong lòng tôi suy nghĩ như thế nào cậu còn không rõ ư?"
"Được rồi được rồi." Chu Thăng nói, "Dừng lại, đừng có buồn nôn nữa.
Tiết Long coi như thức thời, không ở trước mặt lão ba tôi chửi bới cậu.
Trong phòng họp, bọn họ hỏi cậu cái gì?"
Dư Hạo nhỏ giọng kể cho hắn nghe tổng thể mọi chuyện diễn ra trong đó, nói được một nửa thì trong học viện lại truyền tới âm thanh phẫn nộ của Chu Lai Xuân: "Chu Thăng! Thằng chó chết, tới đây cho ông!"
Chu Thăng lập tức cắt đứt câu chuyện của Dư Hạo: "Chờ tôi xử lý, một lúc rồi sẽ quay lại tìm cậu.
Cậu đem những lời chưa nói xong nhắn vào điện thoại tôi đi, gõ chữ nhé, đừng có gửi tin nhắn thoại.
Nhớ chú ý đến điện thoại di động, cậu đừng để ý tới Khải Khải, bất luận anh ấy có nói cái gì thì cũng đừng quay lại tìm anh ấy."
Dư Hạo hết sức lo lắng nhìn Chu Thăng, Chu Thăng dùng sức sờ đầu Dư Hạo, không nói một câu nào nữa rồi quay lưng rời đi.
Trời gần tối, Dư Hạo ngồi trong phòng ngủ, tâm tình lo lắng không yên chờ tin tức của Chu Thăng, Phó Lập Quần cũng chưa thấy trở về.
Dư Hạo liền bắt đầu chỉnh sửa lại thông tin trong đầu và soạn tin kể về các sự kiện xảy ra chiều nay cho Chu Thăng, Chu Thăng vẫn không thấy hồi âm.
Mãi đến tận bảy giờ rưỡi, Chu Thăng mới trả lời lại một câu:
【Đã hiểu, Phó Lập Quần đang ở đây với tôi.
】
Dư Hạo chờ đợi tin nhắn của Chu Thăng, cuối cùng trái tim treo lơ lửng của y cũng có thể hạ xuống, y bò lên giường nằm, nhìn tin nhắn Chu Thăng gửi tới.
Chu Thăng chụp ảnh gửi tới —— là ở bao sương (phòng riêng) của một nhà hàng, được sắp xếp hai cái bàn.
Chu Lai Xuân kéo Chu Thăng đi xin lỗi mấy người động thủ đánh nhau ở kí túc xá kia, lần lượt xin lỗi từng người, còn đưa cho bọn họ một va li thuốc lá, lại mời một đám sinh viên tham gia đánh nhau đi ăn cơm.
Chu Thăng: 【 Chờ chút nữa tôi đóng gói đồ ăn mang về cho cậu.
】
Dư Hạo: 【 Cậu cứ ăn trước đi, không cần để ý đến tôi.
Tôi tự ăn cũng được, hơn nữa buổi tối cũng không đói bụng.
】
Dư Hạo nhíu chặt lông mày, soạn tin nhắn xong lại xóa, đại ý tin nhắn y muốn gửi là Trần Diệp Khải nghỉ việc, có khả năng là do Lâm Tầm ép, đoạn ghi âm kia cũng là do Lầm Tầm lén thu lại.
Nhưng trong lúc gõ chữ để gửi thì y đột nhiên trong đầu y hiện lên vài suy nghĩ mông lung.
Giống như Chu Thăng nói, chắc chắn ở đây có vấn đề gì đó!
Chu Thăng: 【 Chuyện đánh nhau với Lôi Hồng Ba đã giải quyết được.
Nhưng lão già Lâm Tầm hiện tại có vẻ rất ngứa mắt tôi, biểu hiện ở việc hắn để Tiết Long SB (1) hủy bỏ tư cách tham gia thi đấu xe đạp của tôi, Tiết Long cũng ngay lập tức gọi cho bên ban tổ chức giải đấu.
Học viện còn muốn gửi thông báo phê bình tôi, muốn tôi ở trong đại hội học sinh xin lỗi Lâm Tầm, còn cấm tôi tham gia cuộc thi.
Tôi đang thanh toán tiền, chút về sẽ kể tỉ mỉ cho cậu sau.
Chuyện này chỉ có cậu có thể làm được, nhớ chờ tôi.
】
(1).
ngớ ngẩn, đần độn.
Dư Hạo: 【 Không cần phải giải thích nhiều như vậy, tôi biết cậu chỉ muốn giúp anh ấy, không phải vì bản thân chúng ta, cũng không phải vì trả ơn anh ấy.
Cậu chỉ cần nghĩ cậu sẽ làm điều này, như vậy là được rồi.
】
Chu Thăng không nhắn tin trả lời lại, Dư Hạo xoay người nằm nghiêng, suy nghĩ trong đầu y lúc này là một mảnh hỗn độn.
Đoạn ghi âm kia là do Lâm Tầm lén thu lại, nói cách khác thì Trần Diệp Khải cũng không biết chuyện của mình đã bị người ta vạch trần, lúc trước anh ấy không hề nói đến việc từ chức, tại sao lại cố ý để đến bây giờ? Mục đích của Lâm Tầm khi lấy đoạn ghi âm này ra rất rõ ràng, ông ta muốn bức ép Trần Diệp Khải rời đi!
Trong phút chốc, khung cảnh Trần Diệp Khải khóc trước phòng bệnh của Lương Kim Mẫn bất chợt hiện lên trong đầu Dư Hạo.
Và chỉ vừa mới tối hôm qua, Trần Diệp Khải còn mang theo dao mổ, là định dùng dao đâm Lâm Tầm, muốn vì Lương Kim Mẫn trả thù sao?
Trả thù...!Nghĩ tới hai chữ này, sống lưng Dư Hạo ngay lập tức lạnh toát.
Không đến mức như vậy đâu nhỉ, Lâm Tầm bạo hành Lương Kim Mẫn, thì sao Trần Diệp Khải lại phải giết ông ta chứ? Tại sao không đi báo cảnh sát, khuyên Lương Kim Mẫn ly hôn?
Có thể là đã khuyên rồi! Dư Hạo còn nhớ đến lúc ở trong quán cà phê nhà kính, Trần Diệp Khải lén lút gặp mặt cùng Lương Kim Mẫn, lại nghĩ tới đoạn ghi âm Lâm Tầm lấy ra...!Y chợt nhớ lại, y có rất nhiều chuyện vẫn chưa nói cho Chu Thăng biết.
Ngay lập tức, y nhắn tới cho Chu Thăng mấy tin nhắn và nhìn thấy tin nhắn cuối cùng Chu Thăng nhắn lại vào nửa giờ trước.
【 Được rồi, cậu hiểu tôi.
】
Chu Thăng vẫn chưa quay về, Dư Hạo chỉ cảm thấy ngày hôm nay trôi qua thật sự mệt mỏi, lúc nhắm mắt lại, y luôn cảm thấy mình đã bỏ lỡ một manh mối cực kỳ trọng yếu nào đó.
Ánh sáng lập lòe, bên tai nhẹ nhàng vang lên âm thanh của Chu Thăng: "Dư Hạo?"
Dư Hạo mở to hai mắt, phát hiện mình đang đứng trên đài cao bên ngoài quần thể cung điện, Chu Thăng vẫn mặc áo giáp, hắn đang hoài nghi nhìn y.
Binh sĩ trong giấc mộng đứng thành hai hàng bên dưới, mỗi người đều mang tư thế sẵn sàng đón địch, trang phục Dư Hạo vẫn như cũ, vẫn mặc trên người một bộ lễ phục nghi trượng màu đen.
"Đã về rồi à?" Dư Hạo nói.
"Sắc mặt cậu sao kém vậy?" Chu Thăng nói, "Đói bụng? Lúc về cũng 11 giờ, thấy cậu ngủ mất rồi nên cũng không gọi cậu dậy.
Phó Lập Quần cũng về rồi, có đóng gói đồ ăn về cho cậu ăn, trước tiên có muốn ăn chút cho đỡ đói không?"
"Không, không." Dư Hạo lập tức nói, "Cuối cùng tôi cũng cảm thấy..."
Chu Thăng nhảy xuống dưới quần thể cung điện, hạ chân xuống mái hiên của một tòa nhà khác, Dư Hạo cũng nhảy theo xuống.
Chu Thăng đưa tay lên môi, huýt sáo một tiếng, Cân Đẩu Vân bay tới từ phía chân trời.
"Làm sao cậu có thể triệu hoán được Cân Đẩu Vân trong giấc mơ của tôi?" Dư Hạo khó có thể tin được nói.
Chu Thăng nói: "Cậu tin tưởng tôi có thể thì tôi đương nhiên có thể, lên đây đi."
Dư Hạo bước lên Cân Đẩu Vân, Chu Thăng mang theo y bay vụt lên, không ngừng bay cao lên, Dư Hạo hỏi: "Đi đâu vậy?"
Chu Thăng: "Đi tìm cái manh mối mấu chốt kia."
Dư Hạo: "Bay cao như vậy! Chuyện gì sẽ xảy ra?"
Chu Thăng bay về phía mặt trời, mà khi mặt trời đang đến gần thì Dư Hạo ngạc nhiên phát hiện ra, thế giới ý thức cùng thế giới hiện thực có một sự khác biệt kỳ diệu, mặt trời ở trong đây, có thể đến gần được! Và nó cách mặt đất không xa! Chu Thăng cùng Dư Hạo đến càng gần thì mặt trời cũng trở nên càng lớn!
Chu Thăng không ngừng bay lên cao hơn, lúc hắn đối mặt với mặt trời chói chang trên đỉnh đầu thì Dư Hạo đã không thể mở nổi mắt.
Nhưng mà y phát hiện ra, mặt trời càng ngày càng giống với hình thái của Kim Ô!
"Chuyện này..."
"Ra trước mặt ngồi lát đi." Chu Thăng nói, "Tướng Quân mộng cảnh, ngài ngồi cho chắc vào đấy nhé..."
Chỉ một thoáng, Chu Thăng chân đạp Cân Đẩu Vân, mang theo Dư Hạo vọt vào trong mặt trời!
Lúc hai người vượt qua vòng Kim Ô, nói thì chậm nhưng mọi chuyện lại diễn ra rất nhanh, lá chắn phía sau Chu Thăng cùng với Đồ Đằng ở trên đỉnh quần thể cung điện xa xa, đồng loạt cộng hưởng với nhau tạo ra ánh sáng như một luồng tia chớp lớn!
Ngay sau đó, trên người Dư Hạo lóe lên ánh sáng, y cùng với Chu Thăng đồng thời xuyên qua vòng Kim Ô!
Dư Hạo vẫn còn chưa kịp nhìn kỹ thì chính y đã chạy tới một giấc mơ khác rồi.
Sau một khắc, Chu Thăng điều động Cân Đẩu Vân hạ xuống mặt đất.
Một cây cầu đá khổng lồ tráng lệ hiện lên trước mắt y giống như một cái rãnh trời, cùng với một bánh xe vàng hình chiếc nhẫn khổng lồ phun ra những quả cầu lửa cắt ngang trên cây cầu.
Bốn phía xung quanh là một biển mây mênh mông trắng xóa.
"Hoan nghênh tiến vào thế giới giấc mơ của tôi." Thanh âm của Chu Thăng vang lên.
Giấc mơ của Chu Thăng!
Dư Hạo nghĩ rằng hắn sẽ không tùy tiện đến mức mang y đi vào đây, nhưng không ngờ tới ngày ấy lại tới một cách đột ngột như vậy!
Chu Thăng vừa đi qua vòng Kim Ô, trên người hắn liền biến ảo thành một thân áo giáp da kỳ lạ, giống như Giác Đấu sĩ (2) thời La Mã cổ đại, để trần lồng ngực tinh tráng phía trên, trước ngực buộc nghiêng một đoạn dây da nối liền với Hộ Tâm Kính (3), phía dưới là một chiếc quần dài, đi một đôi ủng cưỡi ngựa đen kịt.
(2).
Hình ảnh Giác Đấu sĩ La Mã cổ, mình search thì người ta mặc váy như này cơ mà, nhưng đoạn dưới lại miêu tả quần dài, đi ủng cưỡi ngựa ấy, thì mình nghĩ lại, có khi nào bộ đồ nó phải như này cơ:
Tưởng tượng xong cười cả