Câu nói "Anh cũng yêu em" của anh, đã dùng trọn dũng khí đời này để nói ra rồi, tại sao còn muốn chờ đến kiếp sau?"
- -----------------------------------------------
Mối quan hệ này tất nhiên bị Lâm Tầm phản đối, Lâm Tầm luôn mong muốn bồi dưỡng Trần Diệp Khải để anh có thể nhậm chức tại Colombia, đồng thời cũng làm trợ lý cho ông ta.
Tuy nhiên, trong quá trình làm trợ giảng, việc có quan hệ yêu đương cùng với sinh viên hệ chính quy chưa tốt nghiệp sẽ gây ảnh hưởng rất lớn tới tiền đồ tương lai của Trần Diệp Khải.
Mà Lương Kim Mẫn thì lại luôn cổ vũ Trần Diệp Khải.
Chỉ cần hiểu rõ được tâm tư của bản thân thì không có gì phải sợ sệt, chủ động từ chức hoặc đổi sang dạy ở một đại học khác, thậm chí gác lại việc học để hoạch định lại cuộc đời của mình.
Trần Diệp Khải trải qua một quãng thời gian lo được lo mất như thế, Long Sinh cũng hiểu rõ được rằng, mặc dù trong thế giới của cậu chỉ có Trần Diệp Khải nhưng trong cuộc sống của anh ấy không thể chỉ có mỗi mình cậu.
Long Sinh không hiểu rõ được cảm xúc của bản thân mà chính cậu cũng sẽ chẳng bao giờ nói ra, cuối cùng cậu vẫn lựa chọn lùi bước, cậu quyết định rằng bản thân không thể liên lụy Trần Diệp Khải nữa, chuẩn bị thôi học để quay về Nhật Bản.
Mà trước khi nộp đơn xin thôi học thì cậu đã cùng với Trần Diệp Khải đi đến Argentina để xem thác nước Iguazu.
Cũng trong chuyến đi đó, Trần Diệp Khải cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng vào trái tim mình, đối với anh mà nói thì Long Sinh giống như một liều thuốc có thể khiến anh quên đi hết thảy mọi thứ để sa lầy vào trong đó, anh cảm thấy thực sự rất hạnh phúc.
Dường như anh vì cậu mà sinh, cũng vì cậu mà sống.
Sau khi trở lại trường học, liều thuốc tình yêu cũng qua đi, Trần Diệp Khải không thể không đối diện trực tiếp với lửa giận của Lâm Tầm, cùng với sự phàn nàn đến từ học sinh trong lớp của Lương Kim Mẫn.
Một bên là nghề nghiệp mà anh yêu thích từ khi còn bé, một bên là tương lai của Long Sinh.
Cuối cùng, dưới sự biện hộ của Lâm Tầm thì trường học rốt cuộc cũng mở cho anh một con đường, chỉ tước bỏ vị trí của Trần Diệp Khải, nhưng vẫn để anh tiếp tục đi theo Lâm Tầm học nghiên cứu sinh.
Lâm Tầm nghĩ đến việc làm mối cho Trần Diệp Khải, muốn để học trò đắc ý nhất của mình kết hôn cùng với con gái của một người bạn học cũ.
Kết quả thì sao, Trần Diệp Khải lại đi nói chuyện về việc kết hôn cùng với một sinh viên hệ chính quy thì thôi, lại còn dám đưa về nhà.
Chuyện này gây ra ồn ào đến kinh thiên động địa, cuối cùng thì anh gần như đoạn tuyệt quan hệ với gia đình.
Trong nước đối với đồng tính luyến ái luôn bày tỏ thái độ khoan dung, nhưng nếu việc đó đặt trên người con trai của họ thì tuyệt đối không được.
Trần Diệp Khải thì lại khư khư cố chấp, sau khi từ bỏ vị trí trợ giảng thì đến ở cùng một chỗ với Long Sinh.
Sau khi tình cảm ổn định lại, Lâm Tầm yêu cầu Trần Diệp Khải dành nhiều thời gian hơn cho việc học và công việc, Trần Diệp Khải mới trải qua quãng thời gian ngọt ngào ban đầu của tình yêu nên cũng bắt đầu dần dần bình tâm lại, bắt đầu cân nhắc cho kế hoạch tương lai.
Tuy nhiên, Trần Diệp Khải và Long Sinh cũng giống như các cặp tình nhân khác, sau khi kết thúc thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt ban đầu thì ngay lập tức bước vào giai đoạn xích mích, bắt đầu phải đối mặt với đủ loại vấn đề.
Thí dụ như...!Long Sinh cần một người bạn đồng hành để tâm sự cùng mình, thì phần lớn thời gian Trần Diệp Khải đều ở trường học để làm nghiên cứu đề tài.
Đôi khi Trần Diệp Khải cũng không quan tâm đến cảm xúc của Long Sinh, hay cả thái độ của anh đối với mọi người cũng khác, đối với bạn bè, người thân, giáo viên hướng dẫn...v...v...Lần đầu tiên Trần Diệp Khải yêu đương, vì vậy đối với vấn đề xảy ra trong nháy mắt này anh không có chuẩn bị trước để ứng phó, nên đã bỏ qua, không để ý đến cảm thụ của Long Sinh.
Anh cần thời gian để nghiên cứu cùng học tập, cũng quen với việc ở một mình.
Trên thực tế thì trong rất nhiều năm qua anh luôn dùng phần lớn thời gian của mình vào việc học, cũng ít khi quan tâm đến cảm nhận của người bên cạnh.
Hành động ở chung cùng với Long Sinh này không khác nào bước vào một phần của hôn nhân, mà việc làm như thế nào để tiến hành một cuộc hôn nhân đúng nghĩa thì anh hoàn toàn không có một chút hiểu biết sáng suốt nào cả.
"Anh còn nhớ, Long Sinh luôn tỉnh giấc vào ban đêm." Trần Diệp Khải suy nghĩ một lúc nói, "Rồi sau đó quay người lại ôm chặt lấy anh, cậu ấy sợ sẽ mất anh..."
Dư Hạo cùng Chu Thăng yên tĩnh ngồi nghe, cà phê trước mặt đã sớm nguội.
Trần Diệp Khải còn nói: "Khi đó anh cảm thấy rất mệt mỏi, anh hy vọng cậu ấy có thể hơi hơi yên tĩnh một chút.
Ban ngày anh luôn cảm thấy mệt mỏi, buổi tối cũng không thể ngủ đủ giấc, có lúc ở trong phòng nghiên cứu, anh thậm chí còn cảm thấy có chút sợ việc phải trở về.
Đoạn thời gian đó bọn anh nói chuyện với nhau rất ít, anh vẫn luôn cảm thấy sợ hãi, kông biết bắt đầu từ lúc nào, cậu ấy đột nhiên trở nên nổi giận và quát mắng anh...!Hai đứa chưa yêu đương bao giờ thì sẽ không hiểu được cảm giác đó."
Trách nhiệm "gia đình" ngày càng trở nên nặng nề hơn đối với Trần Diệp Khải.
Anh đã thử nói chuyện với Long Sinh một cách tốt nhất, nhưng sau mỗi lần nói chuyện đó, không quá được mấy ngày thì tất cả lại quay trở về nguyên dạng.
Mà sau đó xảy ra một chuyện, chuyện đó đã tạo thành một sự đả kích nặng nề, mang tính hủy diệt đối với quan hệ của bọn họ ——
—— Long Sinh cho một người bạn mượn điện thoại di động của cậu ấy, người đó tìm thấy một đoạn video ngắn về tình dục của bọn họ và đã tải nó lên điện thoại di động của mình.
Sau đó lưu hành, phát tán video trong phạm vi nhỏ, cuối cùng không biết là ai đăng lên trên Tumblr, việc đó gây nên náo động không nhỏ chút nào.
Dư Hạo: "..."
Chu Thăng: "..."
"Đã xóa rồi." Trần Diệp Khải nói, "Chắc vẫn bị một số người nhanh tay down về, nhưng cũng hết cách.
Thời điểm mới ở bên nhau, lại thêm yêu vào nên đầu óc không bình thường, bọn anh đã quay qua vài đoạn.
Sau đó anh còn suýt chút nữa bắn chết thằng bạn khốn nạn đó của Long Sinh...!May là cậu ấy ra sức khuyên ngăn khiến anh kịp thời tỉnh ngộ....!Có lúc anh cảm thấy rằng bên trong tính cách của anh, từ lúc sinh ra đã có sẵn máu cuồng loạn bạo lực rồi, nhưng trong hầu hết các trường hợp thì nó đều ẩn sâu bên trong."
Ngay lập tức Dư Hạo nhớ tới cách Trần Diệp Khải giải quyết vấn đề vào buổi tối ngày hôm đó.
"Quả thật rất nhiều người nước ngoài đều thích chụp ảnh." Chu Thăng đổi chủ đề nói, "Đồng tính hay khác giới đều giống nhau, đều muốn lưu giữ lại những kỷ niệm thời còn trẻ mà thôi, có gì sai trái đâu?"
Trần Diệp Khải nở nụ cười nói: "Em không cần tỏ ra hứng thú đâu, Dư Hạo, đừng có mà đi tìm, quá xấu hổ rồi.
Mà có tìm cũng chưa chắc tìm được đâu."
Dư Hạo lúng túng nói: "Em...!Em tuyệt đối sẽ không đi tìm thử đâu."
"Long Sinh vì chuyện kia nên vẫn luôn nói xin lỗi với anh." Trần Diệp Khải thở dài nói, "Anh rất khó chịu.
Thái độ của bạn học, bạn bè...!họ đều bàn tán sau lưng anh, quấy rầy đến mức anh không chịu nổi nữa, còn có rất nhiều người đã truy cập INS của anh rồi để lại tin nhắn...."
"Chắc Long Sinh cảm thấy rất khó chịu." Dư Hạo nói.
"Đúng." Trần Diệp Khải nói, "Nhưng sau đó anh đã đề nghị nên tách nhau ra ở riêng một thời gian, chờ mọi chuyện lắng xuống.
Anh nghĩ chờ khi anh viết xong xuôi luận văn tốt nghiệp thì sẽ dẫn cậu ấy đi đến phía Nam, đi Peru cưỡi ngựa ở đồi Kewpie, đi rất nhiều nơi...!rồi tổ chức đám cưới tại một giáo đường nhỏ màu trắng ở vùng cực Nam thế giới."
Nói tới đây Trần Diệp Khải dừng lại một chút, giơ tay lên, dùng cổ tay kìm lại đôi mắt của mình.
Dư Hạo đưa tay ra đặt lên trên mu bàn tay đang cầm cốc cà phê của Trần Diệp Khải, Chu Thăng cũng đưa tay đặt lên, hai người đồng thời bao chặt lấy tay anh.
"Cảm ơn." Trần Diệp Khải cười nói, "Sau lần đó, anh luôn để mọi chuyện trong lòng, không nói với bất kì ai."
Sau đó không lâu, Long Sinh lại trở về.
Trần Diệp Khải phát hiện tinh thần của Long Sinh có gì đó không đúng, anh dẫn cậu đến gặp bác sĩ thì phát hiện cậu mắc bệnh trầm cảm.
Có tiền sử di truyền bệnh từ gia đình, lại thêm cảm giác lo lắng, không an toàn trong tình yêu, cuối cùng thêm cả việc video bị phát tán khiến cậu tự trách bản thân và phải đối mặt với mọi sự "an ủi thiện chí"...!Đây là vấn đề liên quan đến sinh lý, cần phải chú ý uống thuốc.
Trong đoạn thời gian đó Trần Diệp Khải bận đến sứt đầu mẻ trán, vốn dĩ anh định bỏ dở luận văn tốt nghiệp, nhưng Long Sinh nhất quyết bắt anh không được bỏ, nếu không sẽ không ở bên cạnh anh nữa.
Trần Diệp Khải chỉ có thể giám sát cậu uống thuốc đúng giờ.
Anh cũng đã mua sẵn vé máy bay, chuẩn bị sau khi bảo vệ xong luận văn thì sẽ đưa Long Sinh đi.
Nhưng mà vào ngày bảo vệ luận văn đó, Long Sinh có một cuộc hẹn ăn tối với Trần Diệp Khải, thế nhưng cậu đã không đến như mong đợi.
Cậu một mình rời khỏi nhà.
Trần Diệp Khải đã ngay lập tức báo cảnh sát nhưng cảnh sát từ chối tiếp nhận với lý do không phải là một vụ mất tích.
Trần Diệp Khải biết được Long Sinh đã tự đổi vé máy bay, cùng ngày đó bay từ New York đến thẳng Argentina.
Anh đuổi theo đến Argentina, đi đến nhà nghỉ mà lúc trước bọn họ thuê...
"Cậu ấy đã tự sát." Trần Diệp Khải bình tĩnh nói.
"Thời điểm anh đến thì hiện trường đã được thu dọn sạch sẽ, nhà nghỉ đã đổi ráp giường, cũng thuê vài công nhân đến quét lại tường.
Cảnh sát cho anh xem một khẩu súng mà cậu ấy mua về từ chợ đen, nó được đựng trong một túi plastic." Trần Diệp Khải xuất thần nói, "Anh vẫn nhớ như in từng chi tiết nhỏ của ngày hôm đó...!Một tấm ráp giường màu trắng phủ kín người cậu ấy, máu chảy ra dính trên đó đã sớm khô cứng..."
"Đừng suy nghĩ nữa, Khải Khải." Chu Thăng nói, "Đây không phải lỗi của anh."
Trần Diệp Khải nở nụ cười nhẹ, còn nói: "Bên ngoài Chichen Itza có một sân đá cầu rất rộng.
Tương truyền, theo phong tục cổ xưa của người Maya, trong cuộc thi này đá cầu, đội trưởng của bên chiến thắng sẽ bị chặt đầu để trở thành đồ cúng, hiến tế cho Thần Minh."
"Long Sinh thích nhìn anh đá cầu, ngày đó anh vì cậu ấy mà ghi một bàn thắng trước mặt các du khách." Trần Diệp Khải lẩm bẩm nói, "Đá cầu từ trong quảng trường tới, đá xuyên qua thiết hoàn dùng cho trò chơi.
Có thể là vào lúc đó, anh đã thích cậu ấy...!anh đồng ý đem quãng đời còn lại của mình, thậm chí là cả sinh mệnh, để dâng hiến cho duy nhất một vị thần."
"Ở giữa Chichen Itza có một miệng giếng cổ, Long Sinh nói rằng cậu ấy tin tưởng đó là con đường luân hồi của người Maya.
Cậu ấy vẫn luôn muốn được từ kiếp này sang kiếp khác.
Cậu ấy cho rằng anh không yêu cậu ấy, nhưng vẫn muốn cùng anh lập một lời hẹn ước bên giếng, ước nguyện một đời làm bạn tốt, đến kiếp sau thì sẽ tiến thêm một bước, trở thành người yêu của anh."
"Anh cảm giác được tình yêu cậu ấy dành cho anh sâu đến mức có thể đi hết vòng luân