Khủng long bạo chúa bước từng bước rầm rầm vang động, nhấc chân một cái là đi được gần năm sáu mét, nó một mực đuổi sát theo hướng của bọn hắn không rời, bỗng nhiên lại gầm lên một tiếng "Grào", tiếng kêu chấn động làm rung chuyển cả lớp kính chắn gió trên xe việt dã, Dư Hạo nói: "Khẩu súng này căn bản là vô dụng với nó!"
"Bắn vào mắt nó!" Chu Thăng rống lên, "Lỗ mũi cũng được!"
"Không nhắm chuẩn được!"
Cái đầu khổng lồ của khủng long bạo chúa vẫy qua vẫy lại, đầu của nó vừa đụng trúng cây đại thụ đã đập thân cây nát vụn, càng đuổi càng gần.
Dư Hạo không ngừng nổ súng, một phát bắn ra không biết đánh trúng nơi nào của nó, khủng long bạo chúa điên cuồng gào lên một tiếng, có vẻ như nó đã hoàn toàn bị chọc giận nên nó lại tăng thêm tốc độ đuổi đên, nhưng mà toàn bộ thế giới đột nhiên chấn động mạnh!
Khủng long bạo chúa, xe việt dã, thậm chí cây cối xung quanh lẫn bùn đất, tất cả đều bị bật tung lên.
Dư Hạo: "Động đất?"
Ngay sau đó, thế giới ý thức lại trầm xuống, Chu Thăng phản ứng trong nhát mắt: "Anh ấy ngồi máy bay! Gặp phải dòng khí lưu (1) à?"
(1) Phần lớn hành khách đi máy bay đều từng trải qua trạng thái bị lắc, xóc do máy bay bay vào vùng nhiễu động không khí, là nguyên nhân phổ biến khiến máy bay gặp sự cố.
"Ý cậu là gì?" Dư Hạo chưa từng ngồi máy bay.
Thế giới mộng xóc nảy vài cái, khủng long bạo chúa lung lay, gắng sức đứng vững rồi đuổi theo bọn họ.
"Cố chịu đi!" Chu Thăng quát lên, "Lập tức tiến lên!"
Phía trước bên trái là một cái thác nước hòa thành một dòng suối nhỏ trơn trượt, chảy xuôi qua hơn mười mấy mét nữa, dòng nước lại đâm xuống một sườn dốc cao gần 20 mét, tạo thành một cái thác nước khác.
Chu Thăng: "Các vị hành khách! Máy bay của chúng ta trong quá trình di chuyển gặp phải một luồng khí lưu, có chút xóc nảy——"
Chu Thăng dồn sức đánh tay lái, chuyển hướng tại chỗ, Dư Hạo điên cuồng hét lên, đầu con khủng long bạo chúa đã vươn tới ghế sau rồi.
Tiếp theo đó Chu Thăng đạp mạnh chân ga xuống, xe việt dã "oanh" một tiếng bay ra ngoài, kéo xa khoảng cách với khủng long bạo chúa, xông đến phía dòng suối, khủng long bạo chúa điên cuồng gầm lên một tiếng đuổi theo, Chu Thăng chuyển hướng, lại vọt trở về!
Dư Hạo bị nước hắt đầy mặt.
Chu Thăng nghiến răng, hai người bị nước lạnh dội xuống, toàn thân ướt đẫm, chiếc xe lao dưới thác nước, khủng long bạo chúa nhanh chóng há miệng, cắn vào trong thác nước.
Chu Thăng hét đến về phía khủng long bạo chúa: "Mời ngài trở về chỗ ngồi, đồng thời thắt chặt dây an toàn.
Buồng vệ sinh tạm thời đóng lại——"
Ngay một khắc này, toàn bộ thế giới ý thức bỗng nhiên đảo lộn, khủng long bạo chúa lập tức đứng không vững, ngã một cái, phần đất dưới dòng suối đều bị nham thạch mài đến trơn nhẵn, khủng long bạo chúa vấp ngã một phát, tức khắc con quái vật khổng lồ này bị xung lực của dòng nước đẩy ra xa mấy mét, gào lên một tiếng, cuối cùng bị dòng suối đẩy xuống sườn núi cao 20 mét.
Chu Thăng đem xe đi ra khỏi thác nước, Dư Hạo chỉ thấy khủng long bạo chúa cào loạn, bất lực gào lên một tiếng, rơi xuống vách núi, đầu còn đang vung mạnh.
Chu Thăng: "Tạ ơn!"
Dư Hạo chạy đến một góc sườn núi nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy khủng long bạo chúa rơi xuống đang bị choáng váng đầu óc, nó vùng vẫy bò ra khỏi hồ nước dưới đáy vực, lảo đảo nghiêng ngả mà chạy.
Chu Thăng xoa xoa mái tóc ngắn, cùng Dư Hạo liếc nhau, Dư Hạo gật gật đầu.
Dư Hạo: "Cậu thật lợi hại."
Chu Thăng: "Đó là chuyện đương nhiên."
Màn trời tối tăm hạ xuống, Chu Thăng ngồi ở bên cạnh đá nham thạch, ngậm cây cỏ cán, áo sơ mi xanh đen mở bung 3 cúc ra, tay áo cuốn lên, áo sơ mi này khi mặc trên người Trần Diệp Khải thì toàn thân tỏa ra mùi đẹp trai văn nhã, đổi lại thành Chu Thăng mặc trên người thì không khác gì thằng côn đồ.
Chu Thăng lấy một nhánh cây, dựa vào ký ức vẽ lên mặt đất bản đồ của rừng nhiệt đới.
"Không biết anh ấy ngồi máy bay bao lâu." Chu Thăng nói, "Vùng này chúng ta đã đi tìm rồi, ngoại trừ nhà nghỉ cũng không còn nơi nào khác."
"Ở giữa còn chưa đi đến đâu." Dư Hạo đứng trong dòng suối, nước sâu ngang đầu gối, nửa người trên trần trụi, y đang giặt cái áo sơ mi trắng bị bẩn rồi vắt khô.
Nơi này không có ánh mặt trời, quần áo ướt đẫm trên người rất khó chịu.
Chu Thăng nói: "Chỗ này, cùng chỗ này...!đều cháy hết rồi, không cần đi nữa.
Còn lại khu vực trung tâm, cả con đường lúc chúng ta mới tới."
Sắc trời ngày càng tối, xe việt dã mở đèn pha lên, hai luồng ánh đèn chiếu thẳng về phía Dư Hạo trong dòng suối.
Trong rừng rậm hiện ra mấy cái bóng màu đen.
"Chu Thăng?" Dư Hạo nói.
Đột nhiên ở giữa nhảy ra mấy con báo châu Mỹ nhào đến chỗ nham thạch Chu Thăng đang ngồi, tức khắc sau lưng Chu Thăng hiện ra một tấm lá chắn, "coong" một tiếng, chặn lại móng vuốt của báo châu Mỹ.
Chu Thăng lăn một vòng tại chỗ, đem tấm khiên ở sau lưng nắm vào trong tay, ngay sau đó càng nhiều báo Châu Mỹ lao ra, ấn hắn xuống dòng suối!
"Đi lấy súng..." Chu Thăng nâng khiên, bị nhấn vào trong nước, sặc nước bọt, hai chân dùng sức đạp một cái, Dư Hạo hô lên một tiếng, lập tức xoay người lao về phía xe việt dã, thế nhưng trên xe việt dã đã có ba con báo!
Hai mắt báo châu Mỹ phát ra ánh xanh, đồng thời chúng há miệng gào lên, nhào về phía Dư Hạo! Dư Hạo lội nước tránh né, cầm áo sơ mi ướt đẫm trong tay quăng lên, quất vào báo Châu Mỹ!
"Cút!" Dư Hạo hét, tiện đà xoay người, càng nhiều con báo trườn lên, bỗng dưng trong nháy mắt tiếp theo, kỳ tích xảy ra!
Con báo ở trên không trung bị áo sơ mi quật trúng, giống như bị cây gậy tròn vô hình đập phải, nó bị đập ngã văng tứ tung ra ngoài.
Dư Hạo: "???"
Ngay sau đó y dường như ý thức được cái gì, vung mạnh mở áo sơ mi ra, áo sơ mi đảo qua chỗ nào, báo bị quất đến mức bay lung tung lên, bị quẳng đến bốn phương tám hướng.
"Chu Thăng!" Dư Hạo thở phào một cái, lập tức chạy về phía Chu Thăng, vung áo sơ mi đến rồi quất bay con báo đang đè trên người Chu Thăng, Chu Thăng còn đang giãy giụa, áp lực bỗng nhiên được giải trừ, từ trong dòng suối bật dậy ho khan không ngừng, Dư Hạo hét lên giận dữ: "Đến đây đi!" Lại xông lên trước, áo sơ mi bay tứ tung, khoảnh khắc mấy con báo bị văng bay đầy trời như Thiên nữ tán hoa (2)!
(2) Thiên nữ tán hoa- 天女散華: Theo Tự điển phật học là thiên nữ rải hoa lên thân các Bồ tát và ngài Xá lợi phất.
"Đây là cái thao tác gì?" Chu Thăng không thể tin vào hai mắt mình.
Dư Hạo nói: "Đi thôi!"
Chu Thăng lập tức xoay người, lên xe, Dư Hạo đuổi con báo phía sau, nhảy lên xe, Chu Thăng lập tức lái xe, lao khỏi thác nước.
Hai người vẫn còn kinh hãi, đối mắt nhìn nhau, Dư Hạo nói: "Cái áo sơ mi này, có lẽ chính là...!thần hộ mệnh anh ấy cho tôi?"
Chu Thăng nhíu mày nói: "Có ý gì? Nhớ lại, cái áo sơ mi này chính là thứ cậu mặc lên sân khấu mà? Ồ ——"
Dư Hạo: "Cậu ồ cái gì?"
Chu Thăng nói: "Có phải ngày hôm đấy anh ta thấy cậu hát trên sân khấu, mới yêu cậu?"
Dư Hạo: "Không thể nào!"
Chu Thăng: "Vậy cậu giải thích như thế nào ——"
Bỗng nhiên lại có một tiếng gầm lên, xe vừa mới xuống núi, bên trong rừng mưa, khủng long bạo chúa lại vọt tới, Chu Thăng dồn sức vòng tay lái, Dư Hạo hô lên: "Lại tới nữa!"
Chu Thăng phát điên nói: "Tôi thật là chịu đủ giấc mộng này rồi!"
"Tôi có cách!" Dư Hạo kêu lên, "Làm theo tôi nói ——!"
Khủng long bạo chúa phá tan một con đường, xe việt dã phóng vào bãi đất trống bên trong rừng rậm tối tăm, "rầm rầm", "rầm rầm", mỗi nơi bị khủng long đạp trúng đều phát ra tiếng vang.
Đến cuối bãi đất, Chu Thăng mở đèn chĩa ra xa, động cơ "Ong —— ong ——" nổ vang, Dư Hạo khẩn trương không thôi, thân trên ở trần, tay cầm áo sơ mi trắng chắn ở trước người, đứng ở phía trước phạm vi chiếu sáng của đèn pha.
Chu Thăng nhìn chằm chằm khủng long bạo chúa, khủng long bạo chúa gào lên, một đầu phi về phía xe việt dã.
Khoảnh khắc này, Dư Hạo giống như đấu bò, y cầm áo sơ mi trắng vung lên, lắc một cái, khủng long bạo chúa lập tức lệch khỏi quỹ đạo đi tới, đâm vào trong rừng rậm!
Chu Thăng: "..."
Dư Hạo nhanh chóng xoay người, Chu Thăng tìm băng nhạc trên xe việt dã, nhét vào máy phát.
"Bùm bùm chát! Bùm bùm chát!"
"Buddy, youre boy make a big noise ——"
Chu Thăng: "Tiếp theo là tiết mục âm nhạc!"
Dư Hạo: "Đừng nghịch! Tôi khẩn trương muốn chết đi được!"
Khủng long bạo chúa từ trong không trung lại lao tới, Dư Hạo theo tiết ấu âm nhạc vung áo sơ mi, khủng long bạo chúa gào một tiếng lại bay sang một bên rừng cây, hung hăng đập vào!
"We——will we——will, rock you!"
Chu Thăng: "À há ——"
Dư Hạo: "..."
Khủng long bạo chúa lại bò dậy, giống như không xác định được ví trí lại xông lên trước, giống như con chó vẫy vẫy đầu, Chu Thăng nhảy đến trước nắp xe: "Cho tôi chơi với!"
Dư Hạo đem áo sơ mi ném cho hắn, trốn ra phía sau Chu Thăng, khủng long bạo chúa vô cùng phẫn nộ, gào thét xông lên, ngay sau đó, Chu Thăng sạch sẽ lưu loát giật áo sơ mi, khủng long bạo chúa lảo đảo một cái rồi lại đâm vào rừng cây, Chu Thăng lại đuổi theo, khủng long bạo chúa vừa mới há mồm, Chu Thăng lại quát lên: "Đứng dậy cho tao."
Chu Thăng vung áo sơ mi lên, hất về phía khủng long bạo chúa, khủng long bạo chúa bị đẩy một cái ngã chổng vó, bay thẳng lên theo hướng áo sơ mi Chu Thăng hất ra.
Nó bay qua đỉnh đầu hai người, ngã thật mạnh ra xa 10 mét rừng rậm, ngay sau đó là âm thanh va đập, âm thanh lăn lộn, lại vang một tiếng "rầm", toàn bộ rừng cây sụp xuống, hiển nhiên lại là bờ rìa của hẻm núi.
Dư Hạo cùng Chu Thăng thở dốc, Chu Thăng cầm áo đưa cho Dư Hạo, nói: "Mặc vào, đi thôi."
Xe việt dã chạy qua rừng rậm, Chu Thăng chuyên chú mà lái