Biến cố xảy đến thực sự quá nhanh, Trần Diệp Khải kịp thời phản ứng trước, cầm súng bắn mấy phát liên tiếp về phía đuôi rắn, đuôi rắn lại nhanh chóng biến mất.
Chu Thăng quả thực không thể tin được chuyện gì đã xảy ra, lúc ngẩng đầu lên, sân trời nghiêng ngả, có một con quái vật khổng lồ bốc cháy đang giương cánh ra bò lên.
Con quái vật kia cao gần 10 mét, nửa thân trên chính là hình người của Lâm Tầm, nửa thân dưới lại là đuôi rắn của Vũ xà thần, cười như điên nói: "Mày đã sớm chịu sự khống chế của tao rồi, bây giờ còn vọng tưởng đoạt lại bản thân trong mộng cảnh à? Hủy hoại mày, cũng chính là lửa giận của mày——!"
"Thầy Trần..." Dư Hạo gian nan đè lại miệng vết thương.
"Dư Hạo!" Trần Diệp Khải điên cuồng gào lên.
"Tin tưởng...!vào chính anh." Dư Hạo run rẩy nói, "Đừng sợ...!Em...!Em sẽ tự lành thôi..."
Ánh mặt trời không tiếp tục chiếu rọi xuống mộng cảnh như trong dự liệu, sân trời nhanh chóng rơi xuống, ngọn lửa thiêu rụi toàn bộ thế giới, sấm sét bắn ra giữa trời đất tạo thành một vùng tăm tối.
Nhóm quái vật bốc cháy bị lửa của sân trời đẩy xuống phế tích lại nhao nhao giương cánh, bay về phía ba người.
Hàng vạn hàng ngàn con quái vật bốc cháy, giống như ác quỷ được thả ra từ trong địa ngục, bay qua lại trong thế giới Chichen Itza.
Trần Diệp Khải gian nan cầm súng chiến đấu cùng Lâm Tầm, bị đập một chưởng ngã về phía trong phế tích.
"Dư Hạo——"
Trong bóng tối, chỉ có Chu Thăng đau quặn tim gan, bi thương gào to.
Thế giới trong mộng cảnh · Chichen Itza
Lửa lớn che khuất bầu trời, hủy diệt toàn bộ thế giới ý thức, sân trời rơi vỡ.
Trần Diệp Khải rống giận nổ súng về phía con quái vật hình rắn to lớn kia, nó lại không sợ chút nào.
"Đã sớm bị thần phục, cần gì làm điều thừa thãi." Âm thanh tà ác của Lâm Tầm vang vọng khắp thế gian.
"Không!" Trên người Trần Diệp Khải chồng chất vết thương, nhưng như trước không muốn từ bỏ, giọng nói cũng run, "Tôi...!Sẽ không sợ ông nữa...!Sẽ không!"
Mặt trời phảng phất giống như vĩnh viễn không mọc lên, mây đen trên đỉnh đầu vẫn giăng kín như cũ.
"Kết thúc đi!" Âm thanh của Lâm Tầm vang đến toàn bộ mộng cảnh, "Cho dù mày làm cái gì, vĩnh viễn cũng không thể thay đổi được hiện thực đâu——", ngay sau đó, bàn tay khổng lồ của lão tỏa ra ngọn lửa bóp chặt lấy Trần Diệp Khải.
"Trong thế giới của tôi..." Trần Diệp Khải thở dốc nói, "Ngoại trừ Long Sinh, còn có bạn bè của tôi...!có Dư Hạo, có Chu Thăng...!Tôi không thể để bọn họ cứ như vậy...!ở trong mộng cảnh của tôi..."
Trần Diệp Khải ra sức giãy dụa, gầm to lên, chống lại ma chưởng của Lâm Tầm, một phát súng xuyên qua mắt trái cực lớn của Lâm Tầm.
Lâm Tầm rống lên đau đớn, che lại một mắt, hung ác quật ngã Trần Diệp Khải vào trong biển lửa.
"Chu Thăng..." Dư Hạo nằm trong lồng ngực Chu Thăng, nâng cánh tay đầy máu tươi lên, chỉ về phía chân trời, y cảm giác thân thể của mình đang được chữa trị, nhưng sức mạnh xà yêu quá tà ác, nó đang tàn sát bừa bãi ở trong cơ thể chính mình, cũng giống như chủ nhân nguyên bản của mộng cảnh là Trần Diệp Khải, các lực lượng cũng đang tranh đoạt quyền khống chế thế giới!
"Dư Hạo! Dư Hạo!" Chu Thăng điên cuồng mà gào lên.
"Nhìn xem...!xem..." Dư Hạo nói đứt quãng, "Mặt trời...!đã...!mọc...!rồi.
Sức mạnh của chủ nhân thế giới, bị che khuất..."
Chu Thăng ngẩng đầu, chỉ thấy tầng mây dày đặc che kín bầu trời, trong mây lóe ra ánh sáng của sấm chớp.
"Mặt trời chỉ là...!bị mây...!chắn...!chắn..."
Chu Thăng hít sâu một hơi, nhắm hai mắt, quỳ một gối trên Cân Đẩu Vân, ôm chặt Dư Hạo.
"Chỉ cần...!ánh mặt trời...!xuất hiện...!tôi liền..."
"Đến đây đi." Trần Diệp Khải trầm giọng nói, dưới bầu trời u tối này, thân ảnh hai người phát ra ánh sáng giống như khi Trần Diệp Khải đoạt lại được Đồ Đằng.
Mái tóc ngắn của Chu Thăng như bị kim hỏa [1] thiêu đốt, như mặt trời chói chang chiếu sáng lên vòm trời.
[1] Lửa vàng.
Đôi cánh Dư Hạo rủ xuống trên Cân Đẩu Vân, lông vũ bay tán loạn, tựa như từng mảnh nhỏ của ánh trăng vỡ vụn, trôi vào thế giới tăm tối tuyệt vọng này.
Trong phòng khách sạn.
Hô hấp Trần Diệp Khải ở trong mơ trở nên dồn dập khó nhịn, trên trán chảy mồ hôi, như thể đang rơi vào ác mộng.
Dư Hạo đang ngủ say khẽ phát run, bản thân đã vô thức mà gối đầu lên cánh tay Chu Thăng.
Khi này, trong lúc ngủ mơ xoay người, ôm lấy eo Chu Thăng, đồng dạng Chu Thăng cũng nghiêng người tới, đối mặt cùng với Dư Hạo, hai người ôm lấy nhau, Dư Hạo dựa đầu ở vai trước Chu Thăng, hai người gắt gao rúc lại một chỗ.
Thế giới trong mộng cảnh - Chichen Itza.
"Đến đây đi..."
"Đến đây đi."
"Đều, tới, đi——!" Chu Thăng bỗng nhiên nhiên ngẩng đầu, phát ra tiếng thét như sấm sét gầm lên trời cao đen kịt.
Một tia ánh sáng bay về phía không trung, Dư Hạo suy yếu mà mở hai mắt ra, nhìn lên bầu trời, trong mắt y sáng ngời lên, phản chiếu ra hình ảnh tầng mây bị phá vỡ, từng ánh nắng chói lọi đâm qua lỗ thủng của tầng mây mà chiếu xuống.
Mặt trời đã mọc rồi! Nó xuyên qua tầng mây kia, chiếu rọi lên thân thể hai người.
Cơ thể bị thương của Dư Hạo khép lại nhanh chóng, dưới ánh mặt trời, miệng vết thương của y khôi phục càng nhanh!
"Tôi...! Ánh mặt trời..." Y nâng tay lên, hướng về phía mặt trời, mà trong một cái chớp mắt, mặt trời chói chang bị mây đen che khuất kia bỗng biến đổi thành hình dáng vòng Kim Ô, đột nhiên phóng ra vô số thiên thạch rực lửa!
Tại nơi ánh mặt trời chiếu rọi xuống, thân thể Dư Hạo khôi phục hoàn toàn!
"Tôi khỏe rồi!" Dư Hạo nói: "Chu Thăng! Tôi đã khỏi rồi!"
Xà Yêu mà Lâm Tầm hóa thân thành rống lên một tiếng, sợ hãi ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, một tay tóm chặt lấy Trần Diệp Khải, tay kia nâng lên, che lại ánh mặt trời chiếu xuống.
Thiên thạch rực cháy gào thét, xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây mù dày đặc, liên tiếp rơi thẳng xuống, mỗi một cục thiên thạch rơi xuống đều biến thành một võ sĩ toàn thân mặc áo giáp, ở trên mặt đất tập hợp thành một đội quân rồi lao vào trong biển lửa, giao chiến cùng với quái vật thối rữa đang bốc cháy kia.
Chu Thăng cúi đầu, nhìn về phía Dư Hạo.
"Tới thôi." Dư Hạo cười nói, thương thế y đã khôi phục như cũ, tung cánh ra, rời khỏi cái ôm của Chu Thăng, cầm hai thanh dao trong tay, hô: "Chiến đấu đi!"
Chu Thăng ngồi dậy, nhìn về phía ánh mặt trời xuyên qua lỗ thủng, một tiếng rồng gầm rung động trời đất, cự long màu đen kia đi theo sau ngàn vạn sao băng, cuối cùng bay xuyên qua vòng Kim Ô! Chu Thăng xoay một vòng, sải bước lên lưng Hắc Long, hét lên: "Lâm Tầm——! ão súc sinh này!"
Lâm Tầm gào rống về phía Dư Hạo, Dư Hạo lao lên trên không trung, đôi tay cầm dao găm vung ra một vòng trăng tròn xinh đẹp, ánh sáng rực rỡ nở rộ, bắn về phía thân rắn của Lâm Tầm.
Ngay sau đó, Chu Thăng điều khiển cự long, xuyên qua vòng trăng tròn ấy, hung hăng đâm mạnh vào xà yêu to lớn kia.
Cự long đè xà yêu lại, trong miệng nó phun ra ngọn lửa màu xanh lá cực nóng, Chu Thăng mặc áo giáp bạc, hóa thành Kỵ sĩ rồng, gọi gậy Như Ý ra, nện một gậy xuống đầu rắn!
Hai tay Dư Hạo cầm dao găm, giang rộng đôi cánh ra, dẫn dắt thiên quân vạn mã, phóng tới khu vực trung tâm phế tích!
Tầng mây trên đỉnh đầu bị phá vỡ lần nữa khép lại, thế giới này lần thứ hai hóa thành luyện ngục, bốn phía bùng lửa lên.
Toàn thân cự xà yêu phun máu, từng mảng vảy bong ra, nhưng khi ánh mặt trời biến mất, vết thương của nó lại nhanh chóng khép lại tỏng bóng tối.
"Con đỹ này sao đánh mãi không chết thế!" Chu Thăng ở trên lưng rồng nói, "Nghĩ cách nào!"
Dư Hạo lướt qua một cái, né tránh quái vật thối rữa bốc cháy đang bay đến bên người, võ sĩ trên mặt đất phóng mũi tên về hướng bầu trời, liên tiếp bắn rơi quái vật.
"Thầy Trần đâu?!" Dư Hạo hô lên.
"Đi tìm!" Chu Thăng rống, "Nghĩ cách, nhất định có biện pháp nào đấy có thể giết nó!"
Dư Hạo thoáng nhìn thấy Trần Diệp Khải, một thân bị thiêu đốt đến rách tung, đang từ phế tích giãy dụa ra.
"Đừng để ý đến anh!" Trần Diệp Khải hô lên, "Nghĩ cách rời khỏi nơi này đi! Anh dẫn nó rời sang chỗ khác!"
Cách nào có thể giết nó đây?! Dư Hạo không khỏi hồi tưởng, đột nhiên nhớ tới câu nói kia của Trung Xuyên Long Sinh trước khi rời khỏi giếng nước.
"Là cái gì?" Dư Hạo kêu về hướng Chu Thăng, "Long Sinh nói, có một thứ có thể đánh bại Lâm Tầm! Đi đâu tìm nó đây? Nhanh lên! Nếu không thế giới sẽ bị hủy sạch mất!"
Chu Thăng lấy gậy Như Ý đánh cự xà yêu về mặt đất, vang lên một tiếng thật lớn, hỏa diễm cùng tro tàn bắn ra bốn phía, trong lúc cấp bách hắn xoay người đáp: "Không cần tìm! Chỉ cần nghĩ tới nó sẽ lập tức xuất hiện!"
"Vậy nó là cái gì?" Dư Hạo nôn nóng nói.
"Là cái gì được!" Chu Thăng nói với Dư Hạo, "Cậu hỏi tôi tôi hỏi ai? Cậu ta nói ở trong tay ai?"
Đột nhiên xà yêu rít gào lao ra từ trong biển lửa, bắt được cự long, Chu Thăng đứng không vững, bị quật bay ra, khi đang rơi giữa không trung thì Dư Hạo lại phi qua, kịp thời đón được hắn.
Dư Hạo kêu: "Long Sinh nói, là thứ Khải Khải cho tôi?!"
Chu Thăng quét ngang gậy Như Ý, một gậy quét bay hàng trăm con quái vật, nói: "Là áo sơ mi à?!"
Dư Hạo: "Không phải! Đã trả lại rồi!"
Trần Diệp Khải đứng ở giữa phế tích nã một phát súng, một cột ánh sáng bắn trúng cánh tay xà yêu, xà yêu giận dữ mà gào thét, toàn thân bắn ra một làn sóng xung kích hỏa diễm, quăng Chu Thăng ngồi trên cự long bay ra, quay người phi tới phía Trần Diệp Khải.
"Bọn em đi..." Trần Diệp Khải xoay người chạy gấp, thật sự muốn dẫn dụ xà yêu đi.
Chu Thăng: "Khải Khải! Anh đừng có vớ vẩn!"
Dư Hạo: "Anh ấy muốn đi đâu?"
"Thác nước!" Chu Thăng nhìn thấy đường chạy của Trần Diệp Khải, liền biết anh nhắm đến thác nước, chỉ có thác nước Iguazu mới có thể ngăn cản được ngọn lửa của xà yêu.
Cự long bay tới, tiếp được Dư Hạo với Chu Thăng, Dư Hạo ôm lấy eo Chu Thăng, hai người cùng lao xuống, bay về phía mặt đất, nơi Trần Diệp Khải đang chạy.
"Không phải cái áo sơ mi đấy thì là cái gì?" Chu Thăng nói, "Bình tĩnh! Bình tĩnh! Nghĩ kỹ! Dư Hạo! Anh ấy có cho cậu nhiều thứ không?"
"Còn có một thứ..."
"Nhất định là đã cho cái gì rồi? Cậu tìm anh ta để lấy thứ gì? Đêm hôm đó!" Chu Thăng nghĩ tới, "Dao! Dao! Dao phẫu thuật!"
Dư hạo bỗng nhiên nhớ đến, hô lên: "Chúng ta tới thôi!"
Trên người Trần Diệp Khải đã bị lửa thiêu cháy, anh chạy tới trước thác nước Iguazu.
Chu Thăng cùng Dư Hạo, điều khiển Hắc Long, dẫn dắt thiên quân vạn mã dàn trận, triển khai phòng ngự trước thác nước Iguazu.
"Khải Khải! Đón lấy vũ khí——"
Chu Thăng gằn giọng, hai người ngồi trên cự long.
Dư Hạo cũng giơ hai ngón tay, chỉ lên không trung, nhắm hai mắt, nhớ lại đêm hôm đó.
Đột nhiên máu trong tay phun ra, tiếp theo thu lại sấm sét đầy trời.
Trần Diệp Khải ở nơi này có thể so như thế giới lúc tận thế, dừng lại trước thác nước Iguazu, ngẩng đầu.
Xà yêu tung cánh, bám riết không buông, bay tới phía sau ba người.
Dư Hạo điều khiển sấm sét vô biên vô tận, chiếu sáng thế giới hắc ám, đột nhiên sấm sét biến mất không còn bóng dáng tăm hơi, lóe lên ánh bạc, thu lại thành một cây dao giải phẫu màu trắng bạc.
Chu Thăng dùng hai ngón tay cầm lấy dao phẫu thuật, ném về phía đại địa, dao phẫu thuật mang theo sấm sét bị Trần Diệp Khải tiếp được.
"Giết nó." Chu Thăng kéo mũ sắt che mặt lại, tập trung sức lực! Toàn thân bắn ra kim hỏa!
Dư Hạo cùng Chu Thăng tách ra.
Đại thiên sứ trưởng giương cánh, Tướng Quân nâng gậy Như Ý!
Cự long phun ra lửa rồng! Thiên quân vạn mã bắn ra ngàn mũi tên!
Dòng chảy thác nước Iguazu uốn lượn ầm ầm, hàng vạn tấn nước bắn lên phía chân trời.
Tướng Quân mặc khải giáp chặn lại ngọn lửa do xà yêu kia phun tới, ngay sau đó Dư Hạo bay về phía màn nước, tóm lấy tay Trần Diệp Khải, hất lên không trung.
Xà yêu rống giận, bị cự long của Chu Thăng nhấn một cái, lại ăn một gậy Như Ý vào đầu rồi rơi xuống mặt đất.
Cự long vỗ cánh lui về phía sau một khoảng, Tướng Quân nhảy lên giữa không trung, bay tới tóm được lấy tay Trần Diệp Khải.
Trần Diệp Khải vươn tay trái ra, giữa năm ngón tay thon dài là cây dao giải phẫu đang xoay tròn cực nhanh.
Tướng Quân nhảy qua gậy Như Ý, ở giữa bầu trời tiếp sức cho anh, Trần Diệp Khải giẫm một phát lên thân gậy Như Ý, nhảy rồi nhào về phía xà yêu!
Xà yêu ngẩng đầu gào thét, Trần Diệp Khải phi dao sang tay phải, lưỡi dao bay đi như sao băng, xẹt qua gáy Lâm Tầm, khi dao phi qua, nó sáng chói một vùng đất trời!
Một tiếng hét làm chấn động toàn bộ thế giới mộng cảnh, liệt hỏa trong miệng xà yêu phun ra, hóa thành tro, nổ tung như cơn bão.
"Rầm" một tiếng, toàn bộ màn nước sụp xuống, Dư Hạo bị tưới ướt đẫm cả người, đôi cánh nặng trĩu hạ xuống, cự long xuyên qua dòng nước, tiếp được y.
"Đã chết rồi à?"
"Đã chết rồi." Chu Thăng nhấc mũ giáp lên, thấy rõ một màn cuối cùng kia, lại bồi thêm một câu, "Đã chết rồi, khỏi qua."
Dư Hạo giương mắt, nhìn về phía bầu trời, giống như không còn có bao nhiêu biến hóa, trên mặt đất vẫn là một vùng biển lửa như cũ, quân đội dưới lệnh y, vẫn khẩn trương canh giữ trước thác nước, mỗi người đều giương cung cài tên, cảnh giác địch nhân có thể tùy lúc xuất hiện.
"Anh ấy đâu?" Dư Hạo hỏi.
Chu Thăng ra hiệu Dư Hạo nhìn, chỉ thấy tất cả quái vật thối rữa đã biến mất, cả áo ngoài của Trần Diệp Khải bị thiêu cháy đến rách bươm, đứng ở trước biển lửa kia.
Chu Thăng giơ tay trái ra được bao bọc bởi giáp sắt trên tay, búng tay một cái, phát ra thanh âm réo rắt, vừa búng tay một phát, tọa kỵ rồng thong thả bay lên, mang hai người lên trên không, nhìn xuống địa ngục thiêu đốt này.
"Đi lên trên tầng mây xem sao?" Dư Hạo hỏi.
"Xuỵt." Chu Thăng đáp, "Cậu nhìn đi."
Dường như Trần Diệp Khải đã trải qua một sự thay đổi kì lạ nào đó, bên ngoài tỏa ra ánh sáng, anh đi vào bên trong vùng đất đang bốc cháy, không e ngại việc dấy lên ngọn lửa trong nội tâm.
Tiếng nước chảy vang không dứt, Dư Hạo nhìn về phía xa xa, chỉ thấy dòng chảy thác nước Iguazu lại dâng cao lên lần nữa, nhưng thoáng chốc nó lại hóa thành dòng nước chảy ôn hòa, nhẹ nhàng văng bọt nước lên không trung.
Tọa kỵ Hắc Long gầm một tiếng, Chu Thăng điều khiển nó bay lên trên một ngọn núi đơn, đây là nơi cao nhất trong mộng cảnh, vừa lúc có thể ngắm nhìn toàn bộ thế giới Chichen Itza.
Dư Hạo nhìn xung quanh, phát hiện nơi đây chính là địa điểm trùng với chỗ lúc y tiến vào trong mộng cảnh lần đầu, cầu treo nối với đỉnh núi Thiên Thanh!
Trần Diệp Khải biến mất ở giữa biển lửa, mà ngay sau giờ phút này, toàn bộ mộng cảnh bắt đầu biến hóa, một cơn gió nhẹ nhàng thổi đến, cơn gió ôn hòa mang theo hơi thở của sự sống.
Một thân giáp khải của Chu Thăng biến mất, hắn khoác một tay lên vai Dư Hạo, hai người dựa vào bên cạnh Hắc Long, nhìn về phương xa.
Thế gian lúc này là một mảng trắng