Quyển 1: Vạn Lý Trường Thành
CHƯƠNG 5: HỘ VỆ
------------------------------
Lúc Dư Hạo rời khỏi thôn xóm, nhìn thấy ven đường còn có người chăn cừu, điều này khiến y vô cùng ngạc nhiên, người chăn cừu kia nghi ngờ nhìn lại y, Dư Hạo cũng quay đầu nhìn lại anh ta.
Người chăn cừu gặp gỡ bọn họ cũng chỉ trong thoáng chốc.
Bọn họ chỉ là NPC sống trong giấc mộng của ngươi thôi.
Tướng Quân nói, Bây giờ không nên tùy tiện bắt chuyện.
Sau khi rời khỏi thôn xóm, đến một thảo nguyên lớn mênh mông, tiếng kêu của voi vang vọng dọa Dư Hạo nhảy lên một cái, ven hồ cách đó không xa, có một con voi lớn đang uống nước.
Tại sao? Dư Hạo nhìn Tướng Quân hỏi.
Tướng Quân trả lời: Mỗi người, mỗi việc, mỗi một giấc mơ đều phát sinh ở bên trong thế giới rộng lớn này, nó giống như một mảnh ghép được gắn vào thêm một phần mới.
Thí dụ như hôm nay ngươi nằm mơ đang ở giữa thiên nhiên, thì nơi đó chính là một mảnh ghép sinh ra trong giấc mơ của ngươi.
Thời điểm ngươi mơ thấy người nào, trong mộng ngươi lại có thêm một NPC.
Những NPC này tồn tại vĩnh viễn, như là ấn tượng của ngươi với người kia vậy.
Hiện tại nói chuyện với họ, có lẽ sẽ gặp chút phiền phức đấy.
Phiền phức gì cơ? Dư Hạo hỏi, Tại sao lại có phiền phức?
Tướng Quân đột nhiên dừng bước, nói: Nghe thấy gì không?
Dư Hạo cái gì cũng không nghe thấy, Tướng Quân che trước người y, tay giơ ra sau lưng tìm kiếm, rút ra một thanh kiếm to.
Dư Hạo để ý, thanh kiếm này so với lần đầu gặp mặt có lẽ đã to lên không ít.
Có người đến bắt chúng ta.
Lời còn chưa dứt, xa xa vang lên tiếng vó ngựa, một đội binh lính lao về phía thôn xóm kia.
Ở bên đó! Tìm thấy rồi! Âm thanh quát tháo vang lên từ xa.
Ngay sau đó hơn trăm người phi ngựa đến thôn xóm, Tướng Quân ra quyết định thật nhanh, nói: Chạy!
Dư Hạo vẫn một mặt mờ mịt, nơi này là bình nguyên trống trải, chạy về hướng nào cũng sẽ bị phát hiện, trong phút chốc, một mũi tên nhọn phóng tới, lướt qua gò má của y.
Tướng Quân quay người lại đè Dư Hạo xuống đất, lấy tay ôm lấy sống lưng bảo vệ y.
Mũi tên như mưa rào lao đến vang lên âm thanh coong coong không dứt, bắn lên giáp sắt, tạo thành nhiều vệt lõm.
Thừa dịp làn sóng mũi tên kết thúc, Tướng Quân hét lên: Chạy đến hồ! Trốn đi!
Sau một khắc, binh lính điều động chiến mã lao đến, trong lúc vội vàng tránh né Dư Hạo nhìn thoáng qua, chỉ thấy kỵ binh càng ngày càng nhiều, từ bốn phương tám hướng tạo thành hình vây quanh, mồi người đều mặc trên người giáp da màu đen, thân thể tản ra hắc khí.
Người dẫn đầu kia dĩ nhiên là....!
Đi đi!! Tướng Quân quát lên, sau đó vung lên cái kiếm to, hung hăng nghênh đón tên đầu lĩnh kia bằng một chiêu kiếm mạnh mẽ!
Đầu lĩnh trong phút chốc người ngã ngựa đổ, Tướng Quân quét binh khí, đơn phương độc mã, cùng hơn trăm kỵ binh kia lao vào!
Dư Hạo chạy về bên hồ, ven hồ có một rừng cây, Tướng Quân nhường y trốn đi, nhưng y lại sốt sắng nhìn về phía xa xa, cảm giác mình nên làm cái gì đó để giúp đỡ.
Con voi to lớn bên hồ đang uống nước nghe thấy âm thanh, quay đầu lại, nhìn thấy y.
Trên thảo nguyên, kỵ binh càng ngày càng nhiều, Tướng Quân vốn định vừa đánh vừa lui, nhưng câu khước[1] bốn phía lao đến, cuốn quanh cổ tay hắn, làm hắn ngã nhoài ra đất.
Kỵ binh phi ngựa đến, tàn nhẫn dẫm lên người hắn, Tướng Quân trong chốc lát túm được đùi ngựa, đem chiễn mã này hất tung xuống đất.
Tiếp theo, một tiếng huýt vang lên, mặt đất rung chuyển.
[1] Chắc là cái móc câu:"3 QT là câu tác khước
Một con voi lớn đang lao trên thảo nguyên với khí thế mạnh mẽ, nó nhằm đội kỵ binh mà đâm đến, trời đất vạn vật tựa như đang rung lên, trên lưng con voi là Dư Hạo.
Tránh ra.
Dư Hạo hô to một tiếng.
Con voi lớn này kêu to giống như âm thanh thổi tù và, nó cứ thế xung phong lao đến, chỉ một cú, đội kỵ binh liền tán loạn! Tướng Quân nghiêng người lăn lộn trên đất, tránh thoát cái chân lớn như cái cột đình của nó, hét to: Ngươi suýt nữa giẫm chết ta đấy!
Dư Hạo hô: Tới!
Tướng Quân tóm lấy một con chiến mã, xoay người lên ngựa, chạy khỏi vòng vây.
Voi lớn đạp loạn lên vùng đất xung quanh, kỵ binh dồn dập xuống ngựa, từng người tránh né, trong tay cầm trường kích [2], muốn tái chiến, nhưng voi lớn đã quay đầu lại, nhằm tới người đầu lĩnh mà lao đến.
[2] Kích trông bề ngoài tương tự như thương hay mâu (các loại giáo) ở nhiều bộ phận, với một/hai lưỡi nhỏ hình trăng lưỡi liềm gắn vào phần đầu và một núm tua bằng lông ngựa màu đỏ đính vào chỗ mà phần đầu của vũ khí này nối liền với phần cán.
Đầu lĩnh vô cùng chật vật, hô: Dư Hạo! Tên trộm này!
Dư Hạo: ....!
Tướng Quân hỏi: Ai thế? Xử gã đi!
Dư Hạo: Đấy là phụ đạo viên lớp tôi.
Đội trưởng kỵ binh gỡ mũ sắt xuống, lộ ra khuôn mắt, vừa vặn chính là phụ đạo viên của Dư Hạo, Tiết Long....!
Thế phải chăm sóc lão già này cho tốt vào chứ! Tướng Quân giục ngựa xuyên qua bên ngoài, hai chân khống chế ngựa, vung lên đại kiếm lao vào, quát lên, Dẫm chết thằng già này!
Dư Hạo: ....!
Voi lớn không chờ Dư Hạo ra lệnh, một tiếng hí dài, sau đó chạy về phía Tiết Long đạp xuống, Tiết Long hét một tiếng thảm thiết, nhất thời đội kỵ binh hoang mang hô to, tan tác như ong vỡ tổ.
Đi! Tướng Quân xô ngã vài tên binh lính xuống, thúc giục y.
Xa xa lại có truy binh tìm đến, lần này không biết ai là lĩnh đội, Dư Hạo vỗ đầu voi lớn, không chờ y dặn dò, voi lớn đã quay đầu, co giò chạy gấp.
Tướng Quân phóng ngựa đuổi theo chạy song song với y, hắn thuận tiện trở tay nhét kiếm ra sau lưng, Dư Hạo đưa tay ra muốn kéo hắn, Tướng Quân đột nhiên nhảy một cái, lập tức nhảy lên cưỡi trên lưng voi.
Chiến mã chạy nhanh, hai tay Tướng Quân để ở bên eo Dư Hạo, vững vàng ngồi sau y.
Voi lớn bỏ lại truy binh ở phía xa, Dư Hạo nhịn không được quay đầu lại nhìn, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
Tướng Quân nói: Chắc chủ nhân Đồ Đằng đã phát hiện chúng ta, một khi khiến nó cảnh giác, truy binh sẽ ngày càng nhiều.
Chủ nhân Đồ Đằng là ai?
Cái này phải hỏi ngươi.
Tướng Quân đáp, Cơ mà chắc ngươi cũng không rõ ràng lắm.
Dư Hạo nói: Không biết tại sao con voi này lại đồng ý giúp đỡ tôi, tôi vừa đến gần hồ, nó như biết tôi gặp nguy hiểm, quỳ xuống để tôi cưỡi lên mình....!
Vạn sự, vạn vật xuất hiện trong mộng của ngươi đều có nguyên nhân của nó.
Tướng Quân nói, Dọc theo con đường này, cố gắng đừng trò chuyện với bất cứ NPC nào, nếu không sẽ kinh động đến chủ nhân Đồ Đằng.
Dư Hạo lại hỏi: Tại sao anh lại biết những cái này, anh là người sao, Tướng Quân?
Tướng Quân không hề trả lời.
Dư Hạo nhớ lần trước Tướng Quân đã nói Ta không phải là một phần trong giấc mộng của ngươi, cũng tức là nói, Tướng Quân là từ bên ngoài giấc mộng đến?
Vì sao anh lại đến giấc mơ của tôi? Dư Hạo hỏi tới, Tại sao phải cứu tôi?
Tướng Quân đáp: Ta không muốn nhìn ngươi chết.
Anh là người hay là...!
Quỷ? Tướng Quân đúng là rất tự giác nói tiếp.
Dư Hạo một tay đỡ trán, y cảm giác mình quá nhiều chuyện, có thể có chút đáng ghét, thế mà Tướng Quân vẫn rất kiên trì nói chuyện với y.
Tướng Quân rốt cuộc cũng nói: Đừng hỏi nữa, ngươi biết được càng nhiều thì mộng cảnh của ngươi càng dễ sinh ra những ảnh hưởng phức tạp, cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Dư Hạo gật gật đầu, kiềm chế lòng hiếu kỳ lại, không hỏi nữa.
Phía cuối của con đường có một ngọn núi hùng vĩ chặn ngang.
Sau khi đổi qua đường núi khác để đi thì một luồng gió thổi qua, sắc trời tối lại.
Vật cưỡi của hai người – con voi to lớn kia bắt đầu trở nên xao động bất an, sơn đạo gồ ghề khó đi, đầy chông gai, nhưng voi lớn kiên quyết đi về phía trước, mãi đến tận sườn núi, tất cả đều là huyền nhai [3] nguy hiểm.
[3] Huyền nhai là vách núi.
Dư Hạo cùng Tướng Quân xuống khỏi lưng voi, đối mặt với một con đường hẹp, một bên là vách đá cao chót vót, một bên khác là vực sâu vạn trượng.
Tướng Quân nói: Ta cẩn thận hơn, để ta cõng ngươi qua bên kia.
Dư Hạo để hắn cõng mình, Tướng Quân quay người, lưng hắn liền dán sát vách đá, mặt thì hướng ra ngoài vách núi, hai tay mở rộng ra rồi từng bước một cẩn thận di chuyển.
Y rất muốn biết tướng mạo của Tướng Quân, căn cứ theo ngữ khí mà đoán, tuổi của Tướng Quân chắc không lớn, thỉnh thoảng còn moe moe [4], giống như một người trẻ tuổi đang cố gắng thể hiện mình là người lớn, tỏ ra thành thục.
[4] trong raw là bán manh:v kiểu tỏ ra dễ thương.
Đột nhiên, Dư Hạo hỏi: Tướng Quân, tôi có thể nhìn xem anh trông ra sao không?
Không thể.
Không thèm nghĩ ngợi gì, Tướng Quân liền đáp ngay.
Dư Hạo cũng đành từ bỏ, Tướng Quân còn nói: Nếu như ngươi có thể đoạt lại Đồ Đằng, ta sẽ gỡ mũ sắt ra cho ngươi nhìn một lần.
Dư Hạo nghe được từ đoạt, mơ hồ cảm giác sắp có một trận khiêu chiến gì đấy, căn cứ theo lời Tướng Quân nói, chủ nhân bây giờ của Đồ Đằng nắm giữ sức mạnh to lớn, hơn nữa còn đang có ý định đuổi giết y, có vẻ cũng không muốn y trở lại vị trí vốn là của mình.
Tôi phải làm sao? Dư Hạo hỏi, Kẻ địch rất khó đánh lại ư?
Đến thì biết ấy mà.
Tướng quân vẫn nhắc lại câu nói kia, hắn cẩn thận đi qua đường hẹp, để Dư Hạo xuống đất.
Cũng gần đến đêm, bọn họ đi đến phần cuối vách núi, Dư Hạo không khỏi kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Bên dưới ngọn núi là một vùng