Quyển 1: Vạn Lý Trường Thành
CHƯƠNG 6: TƯỢNG THẦN
------------------------------------------------
Sau một khắc, Hắc Long trên trời rít lên một tiếng, uốn lượn như cự xà, vút qua vèo vèo như muốn lao xuống mặt đất.
Bị phát hiện rồi! Tướng Quân nhanh chóng quyết định, hét lên, Trốn đi!
Dư Hạo muốn xông vào cung điện nhưng Tướng Quân đã nhanh chóng tóm lấy y.
Đừng có hoảng!
Dư Hạo nói: Chỉ thiếu một chút nữa thôi!
Nhìn thấy chỗ cần đến hiện ra ngay trước mặt, nên y lại không thể không từ bỏ, Dư Hạo bực bội thở dài, cùng Tướng Quân chạy vọt vào chợ, nhưng trong khoảnh khắc cực ngắn, chỉ trong thoáng chốc đất trời biến đổi, mây đen cuồn cuộn, sấm chớp mãnh liệt, Hắc Long mang theo sấm chớp, phun ra hắc thủy cuộn trào, quét ngang cả con đường.
Phòng ốc bị nhấn chìm trong nước lũ, cả tòa thành hóa thành một vùng biển mênh mông, thành phố to lớn chỉ còn dư lại vô số nóc nhà trôi nổi.
Không ổn! Mộng của tôi bị phá tan nát hết rồi! Dư Hạo hét lên.
Tướng Quân kéo theo theo y va vào đoàn NPC trên đường phố, lớn tiếng đáp: Sẽ khôi phục! Chỉ cần ngươi có thể khống chế thế giới này một lần nữa!
Trong chớp mắt mộng cảnh ngột ngạt đã biến thành ác mộng, tiếng kêu bi thảm, tiếng quát mắng không dứt bên tai, nơi nào hắc thủy chảy qua thì phòng ốc nhà cửa nơi đó bị vỡ tung trong tức khắc.
Hắc khí trên người các NPC qua đường dấy lên, họ dồn dập ra tay, tấn công hai người.
Chạy trốn ở đâu bây giờ?
Tướng Quân đẩy NPC rồi xông lên phía trước, nhìn Dư Hạo hỏi: Trong hiện thực, ngươi không có nổi một người bạn sao?
Không có! Dư Hạo khổ sở nói.
Tướng Quân ôm ngang người Dư Hạo, chạy vào hẻm nhỏ, Hắc Long từ phía sau nhào qua, dòng nước xoắn tới làm hai người ngã lăn trên đất.
Không sao đâu.
Tướng Quân bò dậy, rút ra khoát kiếm [1] quay người bảo vệ con hẻm, trầm giọng nói.
Không sao, không sao cả, còn có ta cơ mà, ngươi đến cảng tránh gió! Nhanh lên!
[1] Khoát kiếm: Kiếm bản to, nhưng để là khoát kiếm nghe nó ngầu:v
Dư Hạo nói: Cùng đi! Tôi không để để anh ở lại được!
Dư Hạo kéo tay Tướng Quân chạy qua hẻm nhỏ, hai người chạy thật nhanh, sau lưng truyền đến tiếng gào thét của con Hắc Long, lại một cái nhà, một tòa lầu bị đổ xuống.
Dư Hạo chạy về phía trước, nhắm về miếu thờ bỏ hoang kia, liên tục khẩn cầu ngàn vạn phải có cái gì dùng được.
Tướng Quân chạy phía sau y, liên tục ngăn nước, Dư Hạo hô: Tướng Quân!
Tướng Quân không trả lời lại, chỉ hô to: Chạy mau!
Miếu thờ gần trong gang tấc, bốn phía đổ nát, Dư Hạo dừng lại, hoài nghi nhìn nó.
Tin tưởng chính mình! Tướng Quân vọt tới sau lưng y, kêu lên một tiếng, một tay ôm lấy eo Dư Hạo, hai người chạy đến phụ cận ngôi miếu đổ nát kia, đồng thời cùng nhảy về một phía.
Cùng lúc, Hắc Long gọi sóng thần đổ xuống phía trên đầu bọn họ.
Dư Hạo hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn Hắc Long, Tướng Quân đang ôm lấy y, cả hai người đồng thời ngẩng đầu, may mắn thay, lúc này kỳ tích cũng xảy ra.
Hắc Long điều khiển sóng thần đổ xuống vang lên một tiếng cực lớn, đột nhiên ánh sáng bên trong miếu thờ lóe lên, như có một tầng kết giới vô hình, đem trận hồng thủy này đổ xuống bên ngoài ngôi miếu.
Dư Hạo quay đầu nhìn về ngôi miếu, lại nhìn Hắc Long, khiếp sợ cực kỳ.
Miếu thờ cũ kĩ đổ vỡ, giống như chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào thì có thể ngay lập tức tan thành mây khói, nhưng nó lại có thể kiên định mạnh mẽ, chống lại xung kích của Hắc Long.
Đây là lần đầu ta đụng phải con quái thú mạnh thế.
Tướng Quân nói, Suýt chút nữa chết đuối.
Tướng Quân xua tay, ngay sau đó, bốn phía ngôi miếu trấn động, Hắc Long Uỳnh uỳnh va vào kết giới vô hình.
Nó vô cùng phẫn nộ, gào thét ầm ĩ, mang theo tức giận ngập trời không ngừng mãnh liệt, mỗi một đụng của nó ngôi miếu sẽ rung lên một hồi, cát bụi bên ngoài đổ xuống rào rào.
Nó sẽ phá hủy nơi này mất! Dư Hạo nhất thời không biết làm sao.
Một giọng nói già nua vang lên phía sau Dư Hạo.
Cút xa một chút cho ta!
Tướng Quân nằm trên đất, Dư Hạo bỗng nhiên quay đầu, chỉ thấy một đạo kim quang chói mắt xuất ra từ ngôi miếu đổ nát, có một bóng người đang đứng trên chiến xa, chậm rãi đi ra.
Đó là một bức tượng hình người, toàn thân mặc giáp trụ vàng kim không khác nào tượng thần!
Tượng thần cầm một thanh trượng hoàng kim dài gần một mét năm mươi, gõ mạnh xuống mặt đất một cái, phẫn nộ quát: Cút đi!
Chợt, bức tượng giống như là Thần Tướng này vung trượng hoàng kim về phía Hắc Long đang rít gào, một tia chớp nổ ra san bằng bình địa, dọc theo đầu trượng bắn về phía Hắc Long, chiêu này làm con Hắc Long bị giật đến nỗi giãy dụa co giật.
Ngay sau đó lốc xoáy xuất hiện, tàn nhẫn chuẩn xác va vào Hắc Long, đưa nó cuốn lên trời, đến một nơi thật xa.
Gió lốc bùng lên ở bốn phía xung quanh ngôi miếu, một đàn voi to lớn không biết từ đâu đến đang tụ tập xung quanh miếu, như một bờ tường kiên cố, chúng cùng nhau ngửa mặt lên trời hí dài.
Ánh sáng biến mắt, tượng thần không ngừng biến hóa và dưới ánh mắt của Dư Hạo thì biến thành một vóc dáng lọm khọm của một bà cụ mặt đầy nếp nhăn.
Bà nội? Dư Hạo run giọng nói, Bà nội ----!
Tượng thần biến mất, Dư Hạo lăn lộn ngồi dậy, chạy vọt vào trong miếu.
Lúc tiến vào miếu, trong chớp mắt Dư Hạo đã quay trở về một không gian chật hẹp, tràn đầy giấy báo, tờ rơi sales off cùng chai nhựa, bốn phía ngôi nhà chứa đầy phế phẩm, thế nhưng xung quanh lại tản ra một tầng kim quang nhàn nhạt lúc ẩn lúc hiện.
Nước mắt của Dư Hạo nhanh chóng rơi xuống, nơi này là nhà của y! Sau khi bà nội qua đời y cũng bán nó đi, căn phòng nhỏ chỉ có 20m vuông.
Âm thanh của thiết giáp vang lên, có lẽ Tướng Quân cũng đi vào rồi.
Trong ý thức của cậu, đây là một nơi tuyệt đối an toàn.
Tướng Quân nhìn xung quanh một lần nói.
Trong phòng khách đặt một cái TV, trên TV đang chiếu một bộ phim không có âm thanh.
Trên giá sách phủ đầy bụi, ghế lăn, quạt thông gió, trên tường là di ảnh của cha, đỉnh đầu kẹt kẹt mấy tiếng, là tiếng quạt trần đang xoay chầm chậm....!Ở góc tường có một cây trượng vàng rực rỡ, một bên chia nhánh pháp trượng, bốn phía quanh pháp trượng vẫn còn dư lại điện quang.
Về rồi đấy à? Âm thanh của bà nội vang lên trong phòng bếp, Sữa đậu nành còn ấm đấy, cho con này.
Chân của Dư Hạo như bị dính chặt trên mặt đất, y nhìn thấy bà nội bưng nồi đi ra, đổ sữa đậu nành vào trong cốc, tay run đến lợi hại, sau đó bà lại dùng khăn lau đi sữa đậu nành đổ vãi trên bàn.
Uống xong con đi học đi, còn phải thi lên đại học chứ, lên đó rồi bà nội sẽ thưởng con điện thoại được không.
Bà nội cầm cốc đưa cho Dư Hạo, còn nói: Bà đi xem TV một lát.
Bà nội có vẻ như không nhìn thấy Tướng Quân, Tướng Quân yên lặng ngồi xuống một góc trong nhà Dư Hạo, Dư Hạo uống sữa đậu nành, đi đến cạnh bà nội, bà nội ngồi trên ghế salon, hai mắt mờ mịt nhìn kỹ màn hình TV.
Dư Hạo dựa vào đầu gối bà, bắt đầu khóc lớn.
Bà nội lấy tay xoa xoa đầu y, nói: Hạo Hạo sao thế?
Dư Hạo lắc đầu một cái, lấy tay quẹt đi nước mắt.
Tướng Quân đi đến trước cửa sổ, nhìn ra ngoài, nước đã rút, chỉ còn lại cổ thành to lớn hoang tàn, Hắc Long cũng đã biến mất, thế giới bên ngoài của sổ mây đen cuồn cuộn, trước cung điện tập trung vô số hắc khí.
Hắn quay đầu nhìn Dư Hạo, Dư Hạo nói với bà: Không có gì ạ, tất cả đều ổn ạ.
Bà nội nhìn Dư Hạo, hỏi: Có người xấu bắt nạt Hạo Hạo ư?
Dư Hạo nức nở nói: Không có ạ.
Bà nói: Nếu có ai dám đánh con, con đánh trả cho bà, không nên nhẫn nhịn.
Dư Hạo gật đầu, khịt khịt mũi, nói: Vâng ạ.
Cái kia cho con.
Bà nội chỉ vào pháp trượng hoàng kim ở góc tường, Hạo Hạo muốn khỏe hơn, mà ba con không trở về được nên con phải tự cố gắng rồi, cho con để con có thể tự phấn đấu giành lại tiếng nói của chính mình.
Vâng, được ạ.
Dư Hạo không tình nguyện nói, Con biết mà.
Bà nội nở nụ cười, nếp nhăn trên mặt dồn lại một chỗ, Dư Hạo bỗng nhiên nhớ đến, bà nội thường nói nếp nhăn này cũng giống như một cây đàn vi lớn, y biết tại sao tượng thần lại ở đây rồi.
Chúng ta cũng không nên ở lại đây quá lâu.
Tướng Quân nói, Dư Hạo, tuy là nói như thế không được hợp lẽ cho lắm, nhưng....!
Tôi biết.
Dư Hạo ngẩng đầu nhìn bà nội, lẩm bẩm, Bà chỉ là bà nội trong trí nhớ của tôi.
Ừ.
Dư Hạo còn nói: Lúc bà tạ thế, tôi còn khóc ầm ĩ, tất cả cuối cùng cũng chỉ là hồi ức.
Mấy tháng trước y đã trải nghiệm qua sự bi thương rồi, nên trong thời khắc này, so với bi thương thì trong lòng y có nhiều hơn chính là sự vui sướng – từ đầu đến giờ bà vẫn chưa rời bỏ y, vẫn vĩnh viễn tồn tại trong thế giới ý thức của y, luôn thầm lặng bảo vệ y.
Bà nội đứng dậy, đi đến góc tường cầm pháp trượng hoàng kim lên, quanh thân trượng là hoa văn cổ điển, đầu trượng phân nhánh ra nhìn như cành cây.
Dư Hạo theo bản năng mà đưa tay ra nhận lấy, trong nháy mắt pháp trượng tỏa ra hào quang màu trắng, biến thành một cái gậy phơi quần áo có thể co duỗi được.
Dư Hạo .....!
Tướng Quân: ......!
Ha ha ha ha ha ----! Tướng Quân đột nhiên cười to, nói, Khi còn nhỏ, có phải ngươi từng bị cái gậy phơi quần áo này đánh không hả?
Dư Hạo đỏ mặt, nói: Sao anh đến cái này cũng biết thế? Đừng có mà cười!
Thanh âm của Tướng Quân mang theo ý cười, không nói thêm gì nữa.
Dư Hạo tạm biệt bà nội, rời khỏi cảng tránh gió.
Nhớ tới hồi con bé mỗi lần tan học về nhà, y đều nhìn thấy bà nội cầm cái gậy phơi quần áo này đứng ở ban công, ngước đầu lên phơi đồ.
Hay những lúc nghịch ngợm cũng sẽ bị bà cầm nó đánh đòn.
Y bỗng nhiên hiểu ra, hồi y còn nhỏ, thì vật này dường như tượng trưng cho một loại sức mạnh cường quyền nào đấy.
Nghĩ đến đây, bản thân cũng cảm thấy hết sức buồn cười, cầm trong tay xoay xoay hai vòng nói: Không biết có thể tạo ra hiệu quả như bà nội không.
Ngươi tin tưởng thì có thể.
Tướng Quân rút khoát kiếm ra, hai người sóng vai đứng trên đường dài, phần cuối con đường là cánh cổng màu đen cực lớn của cung điện.
Trước cung điện rất nhiều binh lính tập kết, mỗi người trên tay đều cầm trường kích chẳng khác nào biển trời giận dữ, nghiêm trang đứng trước cung điện, Hắc Long thì không thấy đầu.
Ngươi có tin không? Tướng Quân lẩm bẩm nói, Khó đối phó đấy, chỉ có thể hi vọng vào ngươi.
Có.
Lúc này Dư Hạo không còn do dự hay thấp thỏm nữa, y kéo dài cái gậy phơi đồ, nói nhỏ: Bị bắt nạt thì phải đánh trả, tôi không còn sợ họ nữa đâu.
Tướng Quân bên trong khôi giáp cười thành tiếng, tay cầm kiếm, giận dữ gào lên: Đến đây đi!
Ngay sau đó, thiên quân vạn mã trước cung điện bắt đầu phát động xung phong lao về phía bọn họ!
Nhưng vào đúng lúc này, một trận Tít tít tít vang lên, Dư Hạo quay đầu nhìn xung quanh, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
Dư Hạo: Âm thanh gì thế?
Không phải chứ! Tướng Quân đảo mắt nhìn đại quân đằng trước, hắn muốn phát điên lên, gào: Ngươi còn đặt đồng hồ báo thức đấy à?
Làm sao bây giờ? Dư Hạo nói, Tôi phải tỉnh dậy rồi....!
Không sao đâu....!
Lời còn chưa dứt, Dư Hạo đang nằm trên giường bỗng nhiên mở to hai mắt, khóe mắt là vệt nước mắt đã khô, y nhanh chóng tìm điện thoại, tắt báo thức.
Dư Hạo: Không phải chứ?
Dư Hạo trở mình, nhắm mắt lại muốn ngủ thêm chút nữa, cũng chẳng hiểu sao ngủ không nổi, lăn qua lăn lại một hồi lâu, y cũng hết cách rồi, chỉ có thể ngồi dậy, thở dài rồi gãi đầu một cái.
Giấc mơ sẽ kết thúc bằng việc thức dậy, hay chỉ