Suốt 9 ngày nghỉ lễ Quốc Khánh và Trung Thu, Dư Hạo bị bắt huấn luyện liên tục.
"Anh để cho em nghỉ ngơi một lát đi!" Dư Hạo nói, "Em sắp chết mất!"
Phó Lập Quần thuận tay vồ nhanh một con muỗi gần đấy, Chu Thăng thu dọn một bộ đề toán mô phỏng cho kỳ thi trung học phổ thông, nói: "Vạn vật trên đời đều bay tới bay lui, thấy cái gì bay qua thì nhanh chóng bắt lấy, đúng như vậy đấy."
"Chính, là, nó, đó!" Phó Lập Quần nói, "Làm thêm, đi bộ, cuộc sống luôn vận động."
Sau kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, thời tiết bắt đầu dịu dần xuống, tuần cuối tháng 10, cả ba người đều bắt đầu tự đi làm thêm, để không làm chậm trễ việc học, thời gian đi làm cũng chuyển sang buổi tối.
Với một chiếc ván trượt trên lưng, Dư Hạo đi đến tòa soạn báo để giúp Tiếu Ngọc Quân hoàn thành nốt công việc, đến tầm 9 giờ thì y đến công viên gần đó để chơi trượt ván với vài nam sinh mới quen gần đây, tiện thể cũng chờ Chu Thăng dạy bổ trợ cho học sinh trung học kia xong thì đi ăn khuya rồi còn về.
Dư Hạo đến tòa soạn báo hai lần, văn phòng vẫn đang trong tình trạng rối loạn, Tiếu Ngọc Quân chuẩn bị cho y một cái bàn trong văn phòng, rồi đi ra ngoài đi phỏng vấn.
Sau khi Dư Hạo thảo luận về phân chia bản thảo cùng với thực tập sinh xong, đến 9 giờ y đi đến công viên gần đó luyện trượt ván.
Đêm mùa thu, ánh đèn neon trên quảng trường chiếu sáng cả một khoảng không gian rộng lớn, cách đây không lâu, Dư Hạo đã quen biết vài tay đua xe đạp, vận động viên trượt ván, nghệ sĩ nhảy đường phố các loại, tuổi tác mọi người đều không quá chênh lệch, nên rất nhanh đã quen thuộc nhau.
Mấy nam sinh cũng đối tốt với Dư Hạo lắm, thường dạy y chơi board game, họ đều là đại thần cả, kinh nghiệm còn phong phú hơn cả các thành viên trong câu lạc bộ ở trường.
Vì thế Dư Hạo hay đến đây vào buổi tối, đợi Chu Thăng ở ngoài công viên luôn.
Nói ra cũng kỳ lạ, từ sau khi xác định quan hệ, Chu Thăng không hề ăn giấm (ghen) nữa, Dư Hạo bắt đầu lo lắng hắn sẽ đánh người ta, Chu Thăng lại nói: "Nếu anh phát hiện thằng đó có vấn đề thật, thì quay lại đấm sau cũng không muộn."
Dư Hạo không nói được gì luôn, nhưng dựa theo quan sát của y thì đám nam sinh này đều là thẳng, chơi với nhau đều vì hợp, không có ý tứ nào khác cả.
Hơn nữa mọi người cũng thường hâm mộ trang bị của Dư Hạo, nhất là ván trượt.
"Anh thực sự có tiền đấy." Một cậu bé nói, "Mua một tấm ván đắt tiền như vậy."
Dư Hạo lúc đầu cũng mơ hồ, sau khi biết giá y còn ầm ĩ với Chu Thăng một trận, đắt quá! Nhưng đúng là tiền nào của nấy.
"Vòng bi và bánh xe đều mới hết ư?" Trong thời gian nghỉ ngơi, mọi người nhìn ván trượt của Dư Hạo.
Dư Hạo chỉ đành nói: "Tôi mới đổi tháng trước, bạn trai đã lắp đặt giúp tôi, không phải mấy cậu đều từng nhìn rồi sao?"
"Chậc chậc."
"Ngược chó mà."
"Tôi cũng muốn có bạn trai mà, có ai để giới thiệu không?!"
"Không có đâu!" Dư Hạo nói, "Tôi khó khăn theo đuổi mãi mới được."
Chơi trượt ván mà còn bị ngược như vậy, đến 10 giờ, mọi người đều nói tạm biệt với Dư Hạo, sau đó chia tay ra về.
Dư Hạo giẫm lên ván của mình, nhìn đồng hồ, Chu Thăng vẫn chưa đến, như thường lệ thì giờ học phải kết thúc rồi, Dư Hạo liền gọi điện thoại cho Chu Thăng.
"Thằng ranh kia dám nhân cơ hội ngủ gật lúc anh đang đọc sách." Chu Thăng nói trong điện thoại, "Ông đây cho nó làm bài tập thì nó lại nằm úp sấp trên bàn để ngủ, ban ngày mệt quá, còn phải cho nó thêm thời gian 20 phút nữa, em đến quán bar ngồi lát đi, gọi chút đồ mà uống."
Dư Hạo không muốn tiêu tiền, nói: "Được rồi, bao giờ anh tới thì gọi cho em."
Chu Thăng vừa mới cúp máy, Tiếu Ngọc Quân đã gọi điện thoại đến, nói: "Em yêu à, đã thu xếp xong hết rồi nha."
"Chị vừa phỏng vấn về ạ?" Dư Hạo giẫm lên ván trượt luyện vượt chướng ngại vật, đeo tai nghe điện thoại, nói, "Tranh thủ thời gian về nghỉ ngơi đi."
"Chạy nhanh để đuổi kịp chuyến tàu điện ngầm cuối cùng." Tiếu Ngọc Quân nói.
Sau khi Dư Hạo quen thân với Tiếu Ngọc Quân thì cảm thấy cuộc sống của cô thực sự khó khăn, mỗi ngày đều rời giường lúc 7 giờ, ban đêm thì 2 giờ mới ngủ, bôn ba mọi nơi hơn cả một con chó, một thân một mình mua căn hộ ở Dĩnh thị, trong nhà còn có một em trai nữa, mà ba mẹ cô cũng trọng nam khinh nữ.
Có đôi khi Dư Hạo sẽ gọi cô là "Chị", Tiếu Ngọc Quân cực kỳ thích Dư Hạo, luôn khen ngợi y là một chàng trai đã hiểu biết lại còn dịu dàng, suốt ngày xót xa than thở nếu y không phải gay thì tốt quá.
"Bản thảo như vậy có được không?" Dư Hạo lại hỏi.
"Không sao đâu." Tiếu Ngọc Quân đáp, "Không được thì tối nay về chị lại..."
Điện thoại cắt đứt.
Dư Hạo: "?"
Dư Hạo nhìn điện thoại, chắc là do trên tàu điện ngầm không có tín hiệu, y giẫm ván trượt, trái phải nhìn ngó xung quanh, rồi ấn gọi lại.
Bên kia trực tiếp cúp máy.
Đột nhiên, Dư Hạo cảm thấy có gì đó không ổn, không gọi lại nữa mà chuyển sang nhắn tin.
Đổi thành bản thân của ngày trước, lần đầu tiên cúp điện thoại còn có thể đổ lỗi cho tín hiệu không tốt, y sẽ không gọi lại, nhưng Tiếu Ngọc Quân luôn đi lại một mình buổi tối, Dư Hạo đã nhắc cô chú ý an toàn mấy lần, Tiếu Ngọc Quân cũng đều thuận miệng đáp ứng.
Điều kiện an ninh công cộng ở Dĩnh thị không được tốt cho lắm, cách tòa soạn báo không xa chính là cục công an thành phố, sẽ không có chuyện gì đâu.
Dư Hạo bước lên trên ván trượt, ấn nút gọi nhanh, Chu Thăng bên kia cũng vừa vặn bước ra khỏi nơi dạy.
"Em đi xem Quân Quân như nào." Dư Hạo nói, "Không biết đã xảy ra chuyện gì, đã quá muộn rồi!"
Chu Thăng quả quyết nói: "Gửi địa chỉ cho anh."
Dư Hạo nói đại khái đường đi, y cùng Tiếu Ngọc Quân đã từng đi tàu điện ngầm lúc khuya với nhau, cách công viên không xa lắm.
Về khuya thì xe cộ trên đường dần ít đi, Dư Hạo bất chấp việc vi phạm lệnh cấm, vội vã lao đi, "xoạch" một tiếng phi qua đoạn đường dành cho xe đạp, phóng thẳng về phía trạm đường sắt ngầm.
Đêm khuya, mọi âm thanh đều yên ắng.
Tiếu Ngọc Quân cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt, người đàn ông không cao lắm, mũ áo thể thao kéo trùm lên đầu, trên mặt đeo mặt nạ, cổ tay hơi gầy, ngón tay thon dài đang cầm điện thoại của Tiếu Ngọc Quân trên tay, ấn tắt điện thoại "Tiểu Dư" gọi đến, tắt âm điện thoại đi, một tay kia cầm theo một con dao bén nhọn.
"Trên người tôi không có nhiều tiền." Tiếu Ngọc Quân mở túi ra, nói, "Anh muốn thì tôi sẽ cho hết, lấy hết đi, tôi sẽ không báo án."
Tên cướp chỉ vào túi của Tiếu Ngọc Quân, nói: "Giao máy tính ra đây." Thanh âm của gã rất kỳ quái, giống như đang dùng máy biến âm.
Tiếu Ngọc Quân nhìn tên cướp, lấy máy laptop từ trong túi ra.
"Mật khẩu khởi động là gì?" Tên cướp vô cùng bình tĩnh.
Đột nhiên Tiếu Ngọc Quân hét to một tiếng, ném cả túi ra ngoài, xoay người bỏ chạy, động tác phản ứng của tên cướp kia còn nhanh hơn so với cô, tiến lên vài bước, nắm chặt cổ cô, kéo cô quay lại!
Tiếu Ngọc Quân đột nhiên bị siết, cảm thấy không thở nổi, khuỷu tay đập mạnh về phía sau, tên cướp lại nhẹ nhàng tránh né được, ném điện thoại xuống, một tay muồn qua khuỷu tay cô từ phía sau, đẩy cổ cô, đè cô thẳng xuống đất!
Tiếu Ngọc Quân thở hổn hển đầy sợ hãi, cả người run lên, tên cướp kéo cô ngồi dậy, nói: "Đừng có kháng cự vô ích, tôi không định giết cô."
Tiếu Ngọc Quân trợn to hai mắt, tên cướp vô cùng bình tĩnh: "Nhặt lại túi mang đến đây, làm theo lời tôi nói, nhanh." Nói xong buông lỏng một tay cô ra.
Tiếu Ngọc Quân bắt đầu cảm thấy người này không phải là một tên cướp đơn thuần, gã không định tự mình làm.
Cô chậm rãi lấy laptop từ trong túi ra.
"Khởi động máy đi." Tên cướp còn nói.
Tiếu Ngọc Quân không nhịn được phát run, nói: "Tôi...!tôi tạm thời không nghĩ ra, tôi căng thẳng quá..." Lời còn chưa dứt, con dao sắc nhọn kia đã dí ở bên sườn cổ của cô.
Một tay Tiếu Ngọc Quân di chuyển trên bàn phím nhập mật khẩu, tên cướp cúi đầu nhìn bàn phím, trong nháy mắt đó, một cái ván trượt đã bay tới sau ót của gã một cách im hơi lặng tiếng!
Dư Hạo ở trên không, một cước đập mạnh ván vào tên cướp, rất hoàn hảo tránh được Tiếu Ngọc Quân gần đó, một chiêu này thuận lợi, tên cướp bị đánh mạnh vào sau gáy, cả người ngã sang một bên! Nhưng mà phản ứng của tên cướp cũng rất nhanh, tay trái chộp lấy máy tính cầm trong tay, khom người tránh thoát ván trượt đang bay đến của Dư Hạo, rồi rút dao!
Suýt chút nữa Dư Hạo bị đâm trúng, may mà y tránh được mũi dao đó trong gang tấc.
Cả hai đều gặp sai lầm, tay trái tên cướp ôm máy tính, tay phải cầm dao găm, Dư Hạo từng dùng qua dao găm rồi, chớp mắt khi nhìn thấy động tác của gã, y đã nhanh chóng khom người né tránh.
"Chạy mau!" Dư Hạo hét lên.
Nhưng tên cướp kia rõ ràng đã từng được huấn luyện, chỉ chờ Dư Hạo đứng dậy, một chiêu đá liên tiếp, đá trúng ngực Dư Hạo!
Lồng ngực Dư Hạo bị đá một cước, ngực y ngay lập tức đau nhức, ngã trên mặt đất.
Tiếu Ngọc Quân chạy ra khỏi hẻm nhỏ, hét lớn: "Cứu mạng! Cứu mạng ——!"
Tên cướp nhét máy tính của Tiếu Ngọc Quân vào trong balo, lắc chiếc balo đeo ở sau người, cầm dao găm trong tay đi về phía Dư Hạo, Dư Hạo chật vật đứng dậy, không nhịn được thở dốc, nhìn thấy gã đeo mặt nạ kinh kịch trên mặt.
Tên này hiểu cách đánh nhau....!Dư Hạo biết bản thân không phải đối thủ của gã, chỉ cần kéo dài thời gian thêm một lúc...!
"Mẹ kiếp, con gà này." Thanh âm của Chu Thăng vang lên, lập tức Dư Hạo biết an toàn rồi!
Chu Thăng giống như một trận gió xoáy xông thẳng vào hẻm nhỏ, giận dữ hét: "Có dao thì giỏi lắm à!"
Tên cướp rút dao, tim Dư Hạo đập loạn xạ, nhưng ngay khi y thấy Chu Thăng tung ra cú đấm đầu tiên, y liền biết cái người này hoàn toàn không đùa!
Nắm đấm của Chu Thăng còn nhanh hơn so với dao của đối phương, chỉ một phát đã đấm trúng mặt nạ của gã kia, mặt nạ gỗ phát ra âm thanh gãy nứt, rồi trũng xuống, tên cướp đá một chân lên, Chu Thăng dùng nắm tay trái chặn lại, nắm đấm bên phải nhanh chóng đấm xuống đầu gối!
Dư Hạo hét: "Nai xừ!"
Dư Hạo chạy đến chỗ Tiếu Ngọc Quân, tên cướp cùng Chu Thăng đã giao đấu với nhau được năm sáu chiêu trong hẻm nhỏ, đây là lần đầu tiên Dư Hạo thấy Chu Thăng khai hỏa toàn bộ thực lực như vậy trong thực tế, cú đấm trước kia hắn đấm Lôi Hồng Ba vào ngày tháng năm nào đó không thể tính là đánh nhau được.
Dư Hạo chỉ thấy một tay Chu Thăng khóa trụ cổ tay tên cướp, một tay kia mạnh mẽ ấn gã đó vào tường, phát ra âm thanh