Khi nghe nói như vậy, vẻ mặt Hoàng Đình lập tức thay đổi, Tiếu Ngọc Quân sửng sốt nói: "Là bởi vì chuyện này sao? Cái này đã qua bao lâu rồi?"
"Nộp lên thị cục rồi." Hoàng Đình nói.
Dư Hạo cũng nhớ đến, kinh ngạc nói: "Em cũng không nhớ đến! Không phải khi đó nói có manh mối sao?"
"Tin tức em có là cái gì?" Hoàng Đình lại nói.
Chu Thăng dựa người vào ghế, nhẹ nhàng lắc lư: "Tại sao anh lại nói đến manh mối một cách nhẹ nhàng như thế, không hề theo dõi để ý đến ư? Cảnh sát Hoàng à, chuyện này không hợp lý."
Hoàng Đình nhìn Chu Thăng chăm chú: "Cái này không liên quan đến các em."
"Đương nhiên có liên quan chứ!" Chu Thăng giống như không quen biết mà nhìn Hoàng Đình, "Tiền do bọn em nhặt được, về tình về lý thì phải được nghe lời giải thích rõ ràng!"
Hoàng Đình cau mày, đứng dậy đi hút thuốc.
Tiếu Ngọc Quân nói: "Hút tại chỗ này luôn, anh nói rõ ràng cho tôi biết."
Chu Thăng lại nói: "Đây là cái không thể nói của anh, phải hay không? Có áp lực rất lớn từ cấp trên."
Hoàng Đình nói: "Bởi vì không thể đánh rắn động cỏ."
"Rắn ở đâu?" Chu Thăng nói, "Chỉ sợ còn không biết rắn ở đâu ấy nhỉ? Manh mối bị đứt đoạn rồi?"
Hoàng Đình đối mặt cùng Chu Thăng, Chu Thăng không chút nao núng, nói: "Ai sẽ bỏ hơn trăm vạn ở trong đập chứa nước? Ngoại trừ tiền tham ô thì còn có khả năng nào khác sao? Em nghĩ là không có.
Quyền lực cái gì chứ, cứ để hệ thống công an dàn xếp chuyện số tiền đó, không hề truy xét nữa? Cấp trên đã hạ lệnh tử phải không? Em có nghe nói qua, sở trưởng của các anh cũng không trong sạch gì, nhưng với khoản tiền này, chắc chắn ông ta không dám lấy."
"Chu Thăng, nói chuyện cho cẩn thận." Hoàng Đình nói, "Anh nhớ ba của em là ông chủ của Vân Lai Xuân đúng không? Tin đồn nghe được trên bàn ăn dễ lan truyền khắp nơi, nó sẽ hại ba em thảm hại đấy."
Đột nhiên Dư Hạo nhớ đến ngày trước Chu Thăng có nói qua rằng "Sở trưởng kia cũng chẳng phải loại người tốt lành gì", lại liên hệ đến việc Chu Lai Xuân đề cập đến việc "Lần trước gặp Hoàng Cảnh Nhã", cũng tức là nói, khi Chu Thăng nhập học, Chu Lai Xuân đã đưa con trai mình đi ăn tối cùng với Hoàng Bách Quang.
Chu Thăng cười cho qua chuyện.
"Được rồi, em rút lại đoạn không trong sạch trong lời vừa nãy." Chu Thăng thản nhiên nói, "Tuy nhiên, nhìn sở trưởng có vẻ không kiên trì lắm đâu, cái này chắc em không nói sai đâu."
"Chu Thăng, em rất thông minh." Hoàng Đình nói, "Nội tình cụ thể anh không rõ lắm, nhưng sau khi chuyển lên trên thị cục, vụ án đã trở thành vụ án không thể giải quyết, bọn họ có tiếp tục điều tra tiếp hay không, anh không có quyền can thiệp vào.
Dù vụ án có tiến triển thì họ cũng không chia sẻ cho anh biết."
Chân mày Dư Hạo cau lại, Hoàng Đình không thể trực tiếp than phiền về lãnh đạo của mình trước mặt bọn họ, nhưng câu này đã có vẻ ngầm thừa nhận, sở trưởng gây áp lực cho bọn họ, không để cho bọn họ điều tra tiếp sự thật nữa.
"Ok, vậy bây giờ thì sao?" Hoàng Đình nói.
"Vậy thì." Chu Thăng nói, "Bà xã, về thôi, về đi ngủ."
Hiếm thấy Hoàng Đình chửi thề một câu, lần đầu tiên Dư Hạo thấy Hoàng Đình văng tục chửi thề, suýt chút cười đến ngã ngửa ra đất, Tiếu Ngọc Quân cũng có vẻ không nhịn được, nằm bò trên bàn cười.
"Thông tin em có đâu?!" Hoàng Đình gần như gào thét lên, "Em dám nói đùa với ông đây à? Chu Thăng, anh coi như em là đứa bạn không ra gì cả!"
"Thông tin em nói hết rồi." Chu Thăng ngồi lại, buông lỏng nói, "Tự bản thân không suy tiếp được sao?"
"Nói cho rõ ràng đi!" Hoàng Đình muốn cầm lấy mũ để đội lên, nhưng hôm nay anh mặc đồ thường ngày.
"Chúng em nhặt được 120 vạn." Chu Thăng nói như thế, "Là tiền tham ô trong nhà của quan chức tham nhũng, nó được khẳng định từ đầu rồi."
"Em chắc chắn, anh không chắc chắn, không liên quan gì đến anh." Hoàng Đình lạnh lùng nói.
"Không cần phải cẩn thận như vậy." Chu Thăng nói, "Anh Đình à, em sẽ hại anh sao?"
"Em hại anh còn ít à?" Hoàng Đình nói, "Mỗi lần thử thủy tinh, em đều để pháp sư là anh lao lên tặng đầu trước còn gì hả!"
Dư Hạo lại cười rộ lên, Chu Thăng nói: "Tiền tham ô từ đâu đến? Em đoán không phải do manh mối bị đứt đoạn, mà do cấp trên tạo áp lực, không cho điều tra tiếp."
Hoàng Đình: "Bớt nói nhảm! Nói thông tin em có đi!"
Chu Thăng cười lạnh một tiếng: "Trên bài đưa tin mà Quân Quân viết vào lúc đấy, tên đầu đề của em là không nhặt của rơi đúng chứ?"
Tiếu Ngọc Quân nói: "Chỉ để lại tên cùng với trường học, không ghi lớp."
"Đúng." Chu Thăng nói, "Như vậy, một tháng trước, có người đã dùng clone để thêm Dư Hạo.
Ba của người này chính là phó cục trưởng cục đất đai và tài nguyên, Âu Vĩ Hồng."
Dư Hạo: "!!!"
Dư Hạo: "Chu Thăng, anh..."
Chu Thăng đáp: "Các quan chức tự tử vì trầm cảm vào năm ngoái đều liên quan đến nhau, tìm trên mạng thì thấy thế."
"Mình cũng từng đưa tin." Tiếu Ngọc Quân lẩm bẩm độc thoại, "Tháng giêng đầu năm, mấy lần cơ quan đều từ chối đăng tin này, nhưng cuối cùng vẫn đăng."
"Ba của Âu Khải Hàng?" Dư Hạo có chút không thể tin được, nói, "Nhưng làm sao anh biết, em không nói cho anh mà."
"Ngày hôm đó, anh đứng sau em, cách đấy không xa,." Chu Thăng nói, "Anh đi mua miếng chườm ấm cho em về, trong lúc vô tình nghe được một câu."
"Làm sao để chứng minh được số tiền đó là của Âu Vĩ Hồng?" Hoàng Đình nói.
"Đây đâu phải là chuyện mà anh phải làm bây giờ?" Chu Thăng nói, "Tìm cao thủ đai đen taekwondo đã chạy thoát được ba chiêu của ông đây, rồi cướp được laptop của chị Quân, tìm hiểu thông tin về tên cướp này đi."
"Taekwondo...!ơ, em từng nói rồi, ý của anh là..." Dư Hạo nói, "Người cướp laptop là Âu Khải Hàng?! Không thể nào chứ!"
Tiếu Ngọc Quân: "Em quen biết người đó?!"
Đột nhiên Dư Hạo cảm thấy có chút giống cậu, người cao, động tác, y chỉ loáng thoáng mơ hồ nhìn thấy được hai bên của Âu Khải Hàng, nhưng khi Chu Thăng nhắc nhở như thế, có lẽ chính là cậu ấy!
"Không thể nào..." Dư Hạo nói, "Cậu ấy cướp laptop làm gì? Ba cậu ấy đã qua đời, không phải vì..."
"Để bảo vệ bản thân và mẹ mình sao?" Chu Thăng thuận miệng nói, "Chắc trong đó còn suy nghĩ nào khác nữa, mà bỏ đi, mệt quá, không muốn nói nữa."
"Âu Khải Hàng." Hoàng Đình nói, "Anh biết rồi, Chu Thăng, ba em có đứa con trai tốt đấy."
Dư Hạo: "?"
Chu Thăng cười trừ.
"Anh cũng có sở trưởng tốt đấy." Chu Thăng chân thành đáp lễ nói.
"Con trai do chính mình sinh ra." Hoàng Đình nói, "Sở trưởng thì anh không được phép chọn lựa."
"Bà xã, về thôi." Chu Thăng mặc áo khoác vào.
"Mấy câu cuối có nghĩa là gì?" Dư Hạo hỏi Chu Thăng khi quay trở lại trường học.
"Đầu tiên, nhổ củ cải sẽ kéo theo bùn đất." Chu Thăng thuận miệng đáp, "Thằng ranh kia sau khi lấy được chứng cứ, có thể sẽ muốn vạch trần ra ngoài hết, nói chung là biến số.
Có lẽ sẽ khiến Hoàng Bách Quang gặp họa? Lúc đó anh sẽ lại làm liên lụy đến ba anh, chúng ta xem trò vui nhưng chính chúng ta lại thành trò vui đó, đúng chứ?"
Dư Hạo vừa mới hiểu ra, có chút giật mình.
Dư Hạo thấp giọng nói: "Ba anh cùng với Hoàng Bách Quang có, có phải...!thông đồng với nhau không?"
Chu Thăng nói: "Trong mắt lão già ấy, chuyện có thể giải quyết bằng tiền thì đều không thành vấn đề, nếu như ông ta có thể nhận tiền, ba anh vẫn có thể tác hợp cho anh và Hoàng Cảnh Nhã? Bộ dạng đẹp trai lại còn hài hước, còn có thể trở thành thê nô, đích thực là lá bài tốt, nhất định phải giữ lại đến cùng.
Nếu thực sự lưu lạc đến bước đường phải gả đứa con trai này đi, anh nghĩ ít nhất cũng phải gả anh lên tỉnh ủy chứ."
"Mặt mũi đâu?" Dư Hạo bắt chước cách nói của Chu Thăng, "Còn muốn mặt mũi nữa không hả? Mau nhặt lại lên đi!"
Chu Thăng cười cười rồi ôm Dư Hạo vào trong lòng, ban đầu Dư Hạo không nghĩ ra được rốt cuộc Âu Khải Hàng muốn làm cái gì, khi nghe nói như vậy, y nhận ra chỉ có một khả năng duy nhất —— Âu Khải Hàng đang tìm bài báo đích xác về 120 vạn được đưa tin lúc trước, và trong laptop của Tiếu Ngọc Quân có lẽ sẽ có càng nhiều căn cứ khác chính xác hơn, cũng dự định sẽ sử dụng nó để làm việc khác, khiến chuyện này một vấn đề lớn.
Chu Thăng lấy điện thoại di động ra, cúi đầu xuống nhìn, lục lọi danh bạ.
Chu Thăng nói: "Thằng nhóc Âu Khải Hàng kia thật sự thông minh, tự mình thu xếp mọi việc không chê vào đâu được, chỉ là quá non.
Mà trong mấy năm nay, lão già thật sự quá ngông cuồng, khiến cho ông ta thu liễm lại cũng không phải chuyện gì xấu.
Nếu ông ta cứ mãi tiếp tục như này thì sớm muộn gì cũng thất bại là cái chắc...!Này, ngủ chưa, không có gì, giúp tôi cảnh cáo ông già một tiếng, bảo ông ta đừng có ôm đùi Hoàng Bách Quang nữa, nói một câu như vậy thôi, thế nhé, cúp máy đây."
Tinh thần của Dư Hạo bị cơn buồn ngủ làm cho mông lung, muốn hỏi gọi cho ai thế, nhưng lại quên mất.
Chu Thăng bảo y trèo lên ống nước để về phòng ngủ, Phó Lập Quần đã đi ngủ rồi, mọi âm thanh đều yên tĩnh, hai người nằm xuống giường, một tay Chu Thăng ấn lên trán y, hắc mới phát hiện không có vòng Kim Ô, sửa lại thành đưa tay nhéo nhéo mặt Dư Hạo.
"Ngủ ngon." Chu Thăng nhỏ giọng nói.
Dư Hạo hôn lên ngón tay của Chu Thăng, nói: "Tướng Quân, mặc kệ xảy ra chuyện gì, em đều sẽ ở cạnh anh."
"Biết rồi." Chu Thăng thấp giọng nói trong bóng tối, "Ngủ đi, hôm nay thật quá mệt mỏi."
Giữa trưa hôm sau, Chu Thăng không gọi Dư Hạo dậy, cho đến khi 12h thì Dư Hạo mới bị Chu Thăng lay tỉnh.
"Mau dậy đi!" Chu Thăng nói, "Đã xảy ra chuyện!"
Dư Hạo đột nhiên bị đánh thức, đầu óc như nổ tung, sờ đến điện thoại di động, trên đó hiện lên một đống cuộc gọi nhỡ của Hoàng Đình và Tiếu Ngọc Quân.
"Tao cũng đi nứa!" Phó Lập Quần nói, "Muốn đi làm việc nghĩa sao, lần này đừng hòng ném bỏ được tao lại!"
Trường trung học số 3 Dĩnh Thị.
Âu Khải Hàng đang ngồi trên lan can bê tông của tầng 11, trên mặt có vết thương do Chu Thăng đánh trúng ngày hôm qua, lặng lẽ nhìn các học sinh trên sân thể dục bên dưới.
Cảnh sát đối với kiểu tình huống như này, rõ ràng rất