Trong quán cà phê, Tiếu Ngọc Quân mở laptop ra, ở folder "Lập hồ sơ chuyên đề Tháng 11" có rất nhiều folder con "Chưa đặt tên" kẹp bên trong, tất cả đều bị nén lại, cỡ cũng phải từ 300 đến một triệu file.
Tiếu Ngọc Quân nói: "Ngày hôm qua khi lấy máy chị không phát hiện ra, buổi sáng muốn mở hồ sơ công việc thì nhìn thấy cái này.
Chị nhớ là em đã sao chép cho chị từ USB qua, giờ lại không mở được, là của em hả? Sao lại không đặt tên?"
Dư Hạo: "Không phải..."
Chu Thăng: "Quả nhiên, chỉ số thông minh của thằng oắt kia thật là khủng bố."
"Là Âu Khải Hàng thêm vào?" Tiếu Ngọc Quân nói.
Phó Lập Quần không hiểu gì cả, chỉ ở bên cạnh nghe mà không dám xen mồm.
Dư Hạo chuyển màn hình máy tính qua, click mở file nén, hiện ra yêu cầu nhập mật mã.
Chu Thăng cười nói: "Trò này vui đấy."
Tiếu Ngọc Quân nói: "Đây là cái gì?"
Tiếu Ngọc Quân cũng không biết được nội tình hoàn chỉnh bên trong sự kiện, chỉ căn cứ vào suy đoán trước kia, đại khái đoán ra được một chút.
Còn đến việc Âu Khải Hàng chuẩn bị tư liệu, mật mã, bố trí ra sao thì Tiếu Ngọc Quân hoàn toàn không đoán nổi.
Máy của Tiếu Ngọc Quân ngoại trừ bản thân cô, cũng chỉ có 2 người chạm qua, một người là Dư Hạo, một người khác là Âu Khải Hàng.
Dư Hạo nói: "Vì sao Âu Khải Hàng phải làm như vậy?"
"Thằng nhóc đấy muốn đánh cược một lần." Chu Thăng nói, "Đánh cược chúng ta sẽ giúp nó, hiện tại chắc chắn không thể liên lạc với cậu ta."
"Ừm." Tiếu Ngọc Quân nói, "Hôm qua mẹ em ấy bảo với chị là để cho em ấy về nhà, nhất định sẽ bị theo dõi triệt để, chúng ta vừa mới tiếp xúc với em ấy, nếu làm không tốt cũng sẽ bị giám sát."
Dư Hạo nhíu mày nói: "Mật mã là gì vậy?"
Dư Hạo: "???"
Tiếu Ngọc Quân kinh ngạc nhìn Dư Hạo, Chu Thăng đứng dậy đi mua cà phê, nói: "Đoán xem? Đoán được buổi tối anh nấu đồ ngon cho em."
Dư Hạo nói: "Sao có thể? Mật mã có bao nhiêu ký tự còn không biết! Còn lớn hơn xác suất chơi xổ số đó?"
Dư Hạo nhìn về phía Chu Thăng, Chu Thăng đúng ở trước quầy chọn cà phê.
"Giả sử không đoán được thì sao?" Dư Hạo nói.
"Đoán không được cũng nấu cho em." Chu Thăng quay đầu lại nói.
Lúc này Dư Hạo mới yên tâm, không đúng, bây giờ quan trọng nhất chính là mật mã mà!
Phó Lập Quần nói: "Đây là chứng cứ sao?"
Dư Hạo nói: "Đúng vậy, nhưng mà tôi hoàn toàn không có manh mối..."
Tiếu Ngọc Quân nói: "Chu Thăng em cũng đừng úp úp mở mở nữa! Chị cũng gấp muốn chết rồi!"
Chu Thăng nói: "Uống ly cà phê ổn định cảm xúc đi, em gọi cảnh sát Hoàng qua đây nhé?"
Tiếu Ngọc Quân im lặng một lúc, ý thức được chuyện này không thể không thông báo với Hoàng Đình: "Nhưng chẳng may anh ấy không đứng cùng một phe với chúng ta thì sao?"
"Giữa người với người phải có tín nhiệm cơ bản nhất chứ?" Chu Thăng cười nói, "Tin tưởng ánh mắt của chị đi."
Tiếu Ngọc Quân thở dài: "Ánh mắt của chị? Chị đã bị lừa quá nhiều rồi, nhưng mà...!chị rất muốn tin tưởng anh ấy."
Dư Hạo nghe có chút không hiểu lắm: "Tại sao lại nói như vậy?"
"Cấp trên của Hoàng Đình muốn chèn ép chuyện này?" Phó Lập Quần quay máy tính về phía phía mình, "Thằng nhóc kia có phải muốn tìm cậu giúp đỡ hay không, tiếp tục đào nốt chuyện này ra?" Nói xong lại nói với Dư Hạo: "Vậy chẳng may cấp trên của Hoàng Đình thu laptop lại, chả thành công cốc à?"
Dư Hạo hiểu, Chu Thăng lấy cà phê về, chia một người một ly, Tiếu Ngọc Quân không hỏi bọn họ vì sao mang Phó Lập Quần theo, nhưng nếu Chu Thăng để hắn đi theo, chắc chắn là bạn vô cùng tốt.
"Gọi điện thoại đi." Tiếu Ngọc Quân nói.
Chu Thăng chụp hoá đơn, nói: "Nhắn cái tin Wechat cho anh ấy, không đọc được thì dẹp." Nói xong chụp màn hình máy tính chia sẻ cho Hoàng Đình, Hoàng Đình dường như là rep lại trong vài giây sau: "Đợi anh."
Dư Hạo: "Chưa nói là ở đâu mà."
"View quán cà phê anh ấy nhìn phát là biết." Chu Thăng không chút quan tâm, nói, "Chị Quân, lại đây, chúng ta tâm sự trước, làm thế nào? Có giúp thằng nhóc kia chuyện này hay không?"
Tiếu Ngọc Quân nói: "Để nghĩ lại cách, công chúng hiệu không ở trong tay chị, đứa nhỏ này thật là..."
Tiếu Ngọc Quân hoàn toàn không rối rắm giữa "Giúp" và "Không giúp", mà chỉ là "Để nghĩ lại cách".
Khi Dư Hạo nghe được lời này, trong nháy mắt lại một lần nữa nhận thức Tiếu Ngọc Quân.
Chu Thăng cùng Phó Lập Quần liếc nhau, Chu Thăng không để ý mấy mà cầm ly cà phê, uống một hớp vào miệng, Dư Hạo thì vẫn luôn suy nghĩ chuyện mật mã, nhưng mà y biết trong lòng Chu Thăng đã hiểu rõ, bản thân không đoán ra được cũng không có vấn đề gì.
Không lâu sau, Hoàng Đình đến nơi, hiển nhiên vừa mới tỉnh ngủ, nhíu mày liếc mắt nhìn Phó Lập Quần một cái: "Em cũng tới?"
Phó Lập Quần nói: "Em tới hóng chuyện thôi, bọn anh đừng để ý đến em."
Hoàng Đình nhất thời dở khóc dở cười, dọn máy tính qua xem, lại nhìn Dư Hạo với Chu Thăng, nói: "Hôm qua lúc bọn em nói chuyện, trong cục đã phân tích qua một lần, bao gồm cả video theo dõi, cũng không tìm được mật mã giấu trong cuộc nói chuyện."
Chu Thăng nói: "Thế cái Chẳng thèm chấp nhặt với học sinh cấp 3 đâu? Một lũ cảnh sát hình sự cáo già xảo quyệt lại bị đứa trẻ con quay như chong chóng, nói ra cũng chẳng ai tin nổi."
Hoàng Đình nói: "Trên đời này cảnh sát hình sự bị tội phạm xoay vòng vòng còn không ít đâu, nhưng mọi người thường quên mất một câu ——"
Dư Hạo còn đang suy nghĩ chuyện mật mã, lúc này mới quay ra nhìn Hoàng Đình chăm chú.
Hoàng Đình nghiêm túc, lời nói cũng nghiêm túc theo: "Lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt.
Hiểu không? Khúc chiết là ngắn hạn, mà tuần hoàn cũng ngắn hạn [1].
Làm cảnh sát hình sự, chắc chắn phải luôn tin vào một số việc, đó chính là sự kiên trì từ tận đáy lòng chúng ta.
Chỉ cần bảo vệ được sự kiên trì này, sẽ có một ngày rẽ mây nhìn thấy mặt trời."
[1] (Chắc kiểu ám chỉ có lươn lẹo mấy thì vẫn bị tóm thôi, không sớm thì cũng muộn:v)
Mọi người: "..."
Dư Hạo nghĩ thầm nói hay zl!
Tiếu Ngọc Quân dùng vẻ mặt đầy thưởng thức nhìn Hoàng Đình, Hoàng Đình lại nói: "Đây là lý do tại sao anh hy vọng Âu Khải Hàng có thể tìm được người bảo lãnh trong thời gian xét xử như vậy.
Anh không có tư cách thẩm phán đối với thằng nhóc này, nhưng nếu để cho anh đánh giá, anh thực sự khâm phục đứa nhỏ này.
Ngọc Quân, em thực sự muốn nhúng tay vào chuyện này sao?"
Tiếu Ngọc Quân nói: "Em ấy xin giúp đỡ về phía chúng ta, anh nói xem?"
Chu Thăng không mua cà phê cho Hoàng Đình, Tiếu Ngọc Quân liền đem cà phê của mình cho anh, Hoàng Đình uống một ngụm, mọi người không ai nói gì, đều trầm mặc.
Hoàng Đình lại quay sang nói với Tiếu Ngọc Quân: "Đây không phải là chuyện nhỏ, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến công việc cùng thăng chức của em đấy."
Tiếu Ngọc Quân cười nói: "Có sao đâu, công việc có thể tìm lại mà."
Dư Hạo: "..."
Hoàng Đình: "Tiền thưởng của em, cả tiền đặt cọc cũng không sao à?"
Tiếu Ngọc Quân dở khóc dở cười nói: "Nói cái gì vậy, tiền tài là vật ngoài thân, sao có thể so cùng chân lý cùng chính nghĩa?"
Sắc mặt của Phó Lập Quần, Chu Thăng cùng Dư Hạo đồng thời có chút khác thường, Phó Lập Quần khoa trương mà nói: "Chị Quân, nhận em một lạy!"
Chu Thăng lập tức nói ngay: "Chị thành nữ thần của em rồi, đứng song song với chị dâu luôn!"
Tiếu Ngọc Quân nói: "Phóng viên cũng có người giữ vững chức nghiệp của phóng viên, chị chỉ là đang làm việc mình nên làm mà thôi, không thì đâm đầu vào nghề này làm gì?"
Khi nghe được câu nói kia của Tiếu Ngọc Quân, Dư Hạo dường như đã giải quyết được một vấn đề mà y đã bối rối thật lâu.
Tiếu Ngọc Quân xoa xoa huyệt thái dương, nói: "Chỉ sợ thằng bé kia xảy ra chuyện gì."
Hoàng Đình đáp: "Nội tình liên luỵ quá nhiều người, nói ra thì chứng cứ vô cùng xác thực, cũng không phải hoàn toàn không có hy vọng.
Mấy năm nay vốn dĩ hướng gió cực kỳ mẫn cảm, từ trên xuống dưới, một tầng lại đến một tầng, tìm xong thì lại phá băng chút, có lẽ sẽ không khó như trong tưởng tượng."
Tiếu Ngọc Quân nói: "Cái này em biết, tin tức truyền thông của bọn em luôn nhanh hơn các anh một chút, trong nhóm phóng viên cũng rất bát quái."
Chu Thăng nói: "Năm ngoái đào ra được một nửa liền ngừng, là vì cái này sao?"
Hoàng Đình ngược lại có vẻ ngoài ý muốn, liếc nhìn Chu Thăng một cái, Dư Hạo nghe không hiểu bọn họ nói gì, nhưng đoán già đoán non chắc là bàn tán ở trong giới quan trường.
"Nguồn tin của Chu Thăng hẳn là chuẩn nhất nhỉ." Tiếu Ngọc Quân nói.
"Em chỉ ăn hai bữa cơm thôi." Chu Thăng thuận miệng nói, "Không có nguồn phát tin nào đâu."
Phó Lập Quần liếc mắt nhìn ba người một cái.
Hoàng Đình nói: "Nghĩ kỹ chưa? Mật mã, đến đây đi, để chúng ta xem bên trong có cái gì."
Chu Thăng ra hiệu bảo Dư Hạo, Dư Hạo nói: "Em còn chưa biết ạ!"
Chu Thăng cười thần bí, làm cái động tác, Dư Hạo cùng Phó Lập Quần nhìn chăm chú Chu Thăng, một khắc kia, Dư Hạo trong nháy mắt nghĩ tới, đó là động tác chơi Rubik!
"Này..." Dư Hạo nói, "Em ấy đã sớm nghĩ kỹ như vậy?"
"Anh cảm thấy không phải." Chu Thăng nói, "Ngày hôm đó khi cướp máy tính, thằng oắt đấy chỉ tạm thời cài lại, cũng dùng có một lớp mật mã cho file nén này, bởi vì nó nhìn thấy em ở cùng với chị Quân, nên cảm thấy giao cho bọn em là chính xác."
Phó Lập Quần ngẫm nghĩ, ở trên bàn phím nhập vào sáu chữ cái: "I, L, O, V, E, Y, O, U."
Chu Thăng: "Anh hai!"
"Anh bắt em thua hả!" Dư Hạo nói, "Thời khắc quan trọng như vậy...!Không, sao anh lại biết?"
"Thiếu gia đã nói với tôi, thằng nhóc kia tặng cậu khối Rubik, sáu mặt sau khi hợp lại thành..."
"Em ấy cũng đánh giá tôi cao quá rồi." Dư Hạo nói.
Trong lúc này Dư Hạo đột nhiên minh bạch! Ngày hôm qua từ khi Âu Khải Hàng bắt đầu thấy bọn họ, thậm chí sớm hơn, em ấy đã để lại chiêu thức ấy, hạ quyết tâm giao toàn bộ tài liệu cho Dư Hạo! Mà cái động tác kia làm trước mặt Chu Thăng, chính là nhắc nhở bọn họ về cái Rubik!
Sau khi kỳ nghỉ nghè kết thúc lúc Dư Hạo trả lại khối rubik kia, em ấy đã chấp nhận với việc bị y cự tuyệt, cũng chấp nhận việc mình sẽ lắp Rubik! Hay chính là Âu Khải Hàng cũng chấp nhận việc Dư Hạo sẽ ghép thành công Rubik! Vì thế sau khi cướp máy tính, để lưu lại sự chuẩn bị, thằng nhóc này đã cài đặt một cái mật khẩu cho file nén thiết lập thành chữ cái tiếng anh trên khối Rubik, để ở trong máy tính Tiếu Ngọc Quân.
Một vòng thủ thuật rồi lại đến một vòng, thế mà Chu Thăng có thể gặp chiêu nào thì phá giải hết chiêu đó, gỡ bỏ toàn bộ ám hiệu của Âu Khải Hàng! Mà sau khi rời đi, Chu Thăng lại nói ra câu kia: "Cậu vẫn còn non chán, học hỏi nhiều thêm chút nữa đi" ——
"Đúng vậy." Chu Thăng chẳng sao cả nói, "Anh thấy ngứa mắt nó nên dọa nó một cái, để cho thằng oắt con này tưởng anh cùng cảnh sát Hoàng là một đám, giao hết tư liệu cho kẻ thù."
"Vốn dĩ lập trường của chúng ta đã nhất quán rồi." Hoàng Đình nói, "Em phải nói, chúng ta không cùng một giuộc với đám người nào đó trong Cục thành phố."
Dư Hạo: "Bọn anh thực sự quá thông minh!"
Phó Lập Quần mở file nén ra, giương mắt từ màn hình máy tính nhìn qua bọn họ.
Dư Hạo: "??"
Phó Lập Quần dường như trút được gánh nặng, không xem máy tính nữa.
Chu Thăng thấy Phó Lập Quần quả thực không có cách nào: "Mày nghĩ gì? Gia sản của ông ta vốn dĩ không ở Dĩnh thị!"
"Mày đã quên khu Sang Ý Viên à?" Phó Lập Quần nói, "Cũng giống Vân Lai Xuân nhỉ?"
Hoàng Đình không quan tâm chút nào, mắt nhìn Phó Lập Quần, chuyển máy tính qua, nói: "Anh xem trước."
Chu Thăng nói: "Em trước."
Tiếu Ngọc Quân: "Đây là máy tính của chị!"
Dư Hạo: "Đừng có giành, để em xem trước cho!"
Dư Hạo xoay máy tính về trước mặt mình, mọi người đành phải đợi y xem xong, Dư Hạo click mở folder, lập tức kinh ngạc, bên trong có file ghi âm, có ảnh chụp, còn có một phần bảng mẫu.
Còn có...!một phần giấy đấu thầu, Dư Hạo đọc kỹ càng tỉ mỉ văn bản kèm theo, ngay cả bài đăng trên Weibo Âu Khải Hàng cũng đã viết xong.
Trước khi xảy ra sự kiện chìm tang của Âu Vĩ Hồng, đã có người đưa giấy đấu thầu vào trong tay Âu Vĩ Hồng, Âu Vĩ Hồng mang theo nó về nhà, trong lúc vô tình bị Âu Khải Hàng chụp được lưu lại.
Dư Hạo cắm tai nghe, đưa một bên cho Chu Thăng, một bên khác đưa cho Hoàng Đình, Hoàng Đình nói: "Bọn em nghe trước đi."
Chu Thăng thò đầu qua, cùng xem với Dư Hạo, hai người nghe xong file ghi âm, Âu Khải Hàng quay lại không chỉ có một đoạn, còn có liên quan tới lúc đấu thầu, một vị khách ở trong nhà Âu Vĩ Hồng nói chuyện.
Em ấy ghi lại cái này để làm gì? Trái tim Dư Hạo kinh hoàng, nhưng khi nhìn hết từ dưới lên trên, lập tức có đáp án, nói là một phong thư tố giác công khai, không bằng nói là một đoạn ghi lại hồi ức của Âu Khải Hàng, hồ sơ hơn 5000 chữ.
Từ nhỏ đến lớn, ba của cậu ta chưa bao giờ xem cậu là đứa trẻ không hiểu chuyện, mà sẽ chia sẻ toàn bộ cuộc sống, xã hội, chỗ làm việc, thậm chí là mặt đen tối của giới quan lại, tất cả không bỏ sót một