Cuối cùng cũng đến tiết của Trần Diệp Khải trong kỳ này, Dư Hạo hoàn toàn không thể tưởng tượng được rằng môn cơ sở lý luận kết cấu nhân cách này lại có nhiều người đăng ký đến như vậy.
Đây là môn tự chọn dành cho khoa tâm lý, toàn bộ phòng học đa chức năng đã kín chỗ ngồi, mà hơn phân nửa đều là nữ sinh, cũng có một vài bạn nam bên khoa thể dục không tình nguyện bị bạn gái kéo đến đây học.
Dư Hạo vừa tiến vào phòng học đã thấy choáng váng, chính y cũng không nghĩ đến việc tới sớm để chiếm chỗ, Chu Thăng nói: "Anh biết ngay mà, vừa vặn nhờ bọn kia chiếm chỗ hộ."
Chỗ ngồi của khoa thể dục luôn là ở ba hàng cuối cùng, Dư Hạo nghĩ thầm, cũng được đấy, các cậu kéo cả bầy cả đàn đến gặp Trần Diệp Khải, đừng có mà hại tôi bị gọi tên đấy nhé.
"Đừng có mà nhìn anh ta." Chu Thăng uy hiếp nói, "Anh mà nổi máu ghen là sẽ đại náo thiên cung đấy."
Dư Hạo biết Chu Thăng đang nói đùa, tùy tay đè đầu hắn xuống rồi mở sách giáo khoa ra, lúc này nghe thấy một loạt tiếng hét nhỏ vang lên liên tục, nghĩ cũng biết Trần Diệp Khải đã bước vào lớp.
Thời tiết chuyển lạnh, nhiệt độ trong không khí cũng giảm xuống gần 10 độ, Trần Diệp Khải mặc một chiếc áo lông cao cổ màu đen lần đi đến Bắc Kinh, tóc đã dài hơn một chút, anh đeo tai nghe có mic lên, nói: "Ôi, ở đây nhiều người quá nhỉ?"
Lời nói này lại dẫn đến một trận thét chói tai, Trần Diệp Khải lại bình tĩnh nói: "Không nghe giảng thì xin mời đi ra khỏi lớp, nếu như có ai bắt được bạn nào không nghe thì cứ báo lên cho tôi."
Suýt chút nữa Dư Hạo phải vỗ tay hoan hô vì tác phong của Trần Diệp Khải, quá dữ dội luôn! Nhưng nếu dám vỗ tay hoan hô một tiếng thì có khi chính mình cũng sẽ phải cút xéo khỏi lớp mất, vừa lúc này Trần Diệp Khải cũng như đang tìm kiếm ai đó, anh thoáng nhìn thấy y cùng với Chu Thăng ở hàng thứ 3 từ dưới lên, Dư Hạo thuận tiện giơ ngón cái với anh.
"Đầu tiên chúng ta sẽ điểm danh." Trần Diệp Khải lại nói, "Khi về nhớ thông báo cho những ai không đến học, tôi sẽ điểm danh vào mỗi giờ lên lớp, ba lần không đến thì tự cầu phúc cho bản thân đi."
Dư Hạo nằm bò trên bàn cười không nổi, Chu Thăng cũng thay đổi sang trạng thái bình thường, không hề đùa giỡn anh để tránh bị giáo huấn, Trần Diệp Khải không giống với Tiết Long, trong lớp học thì anh ấy là thần thánh.
Trước tiên Trần Diệp Khải dành thời gian để điểm danh, rồi sau đó nói: "Cơ sở lý luận về kết cấu nhân cách là một chủ đề vô cùng rộng lớn, các lý thuyết mới vẫn đang không ngừng được phát hiện...!Người thứ tư bên trái ở hàng thứ 2, em đi ra ngoài ngay lập tức cho tôi!"
Chụp ảnh bị Trần Diệp Khải bắt được ngay tại trận, lúc này cả phòng học lặng ngắt như tờ, Trần Diệp Khải lại bắt đầu giảng bài tiếp, Chu Thăng thấp giọng nói: "Không được nhìn anh ấy."
"Không nhìn anh ấy thì học kiểu gì?" Dư Hạo thấp giọng nói.
"Đọc sách đi." Chu Thăng nói, "Trên mặt của giáo viên có chữ không?"
"Nhìn tôi." Trần Diệp Khải gõ lên bảng trắng, nói, "Cúi đầu xuống làm gì?"
Suýt chút nữa Dư Hạo bật cười, Chu Thăng vẫn như cũ gấp hình trái tim ở dưới mặt bàn để cho Dư Hạo, thấp giọng nói: "Cắt."
Giờ học của Trần Diệp Khải trôi qua rất nhanh, hơn nữa tiết tấu giảng dạy cũng nhanh, đầy nhịp điệu, khiến cho người khác vô thức bị cuốn theo mạch suy nghĩ của anh.
Dư Hạo nghĩ thầm, nếu anh ấy dạy hết tất cả các môn học thì tốt quá, có một số giờ học không phải y không muốn nghe giảng, nhưng mà nghe rất buồn ngủ đó.
【Bảo Dư Hạo lên phòng làm việc của anh.
】Trần Diệp Khải gửi tin nhắn cho Chu Thăng.
Sau khi tan học, hai người đi thẳng đến phòng làm việc của Trần Diệp Khải, học viện đã dọn dẹp một dãy các tòa nhà kiểu cổ điển để dành riêng cho các giáo viên, cửa sau ở ngay trước rừng cây bạch quả, rất có chút cảm giác học thuật.
Trần Diệp Khải cùng Lương Kim Mẫn dùng chung một căn phòng làm việc lớn, sách ở trong đó được chất thành đống.
"Sách này...!so với thư viện còn nhiều hơn." Dư Hạo thực sự thích căn phòng làm việc này.
"Nếu như có thiên đường, thì anh nghĩ nó sẽ giống như một thư viện.
Cánh cửa thiên đường luôn rộng mở cho các em." Trần Diệp Khải ném cho Dư Hạo một cái chìa khóa, Dư Hạo không dám nhận.
"Làm sao mà em có thể cầm chìa khóa văn phòng của anh được?"
Trần Diệp Khải lại nói: "Nhận đi, sau khi trải qua sự việc lần trước, cô Lương sẽ thỉnh thoảng quên đồ đạc các thứ, có đôi khi cũng tự nhốt bản thân ở ngoài văn phòng và anh phải giữ chìa khóa."
Dư Hạo liền nhận lấy.
Chu Thăng ngồi trên một đống sách, hỏi: "Làm sao?"
Dư Hạo biết Chu Thăng có chút căng thẳng, cho dù bình thường không nói gì, nhưng vòng Kim Ô có liên hệ chặt chẽ với hắn như vậy, không có có chuyện không quan tâm một tí nào.
Đôi khi Dư Hạo sẽ nhớ đến lần đầu tiên khi y nhìn thấy vòng Kim Ô ở trong mộng của mình, Chu Thăng đã đưa y đến để nhận lễ rửa tội trong lửa, lúc ấy vòng Kim Ô đã rót năng lượng vào trong trung tâm tinh thần của Dư Hạo.
Chu Thăng nói rằng đó là những thông tin rời rạc, cũng giống như ngôn ngữ hay một cuốn sách mà bạn từng đọc qua, sau khi tiếp nhận thì bạn cũng không thể vận dụng được nó một cách có hệ thống, nhưng khi nào gặp phải tình cảnh riêng biệt nào đó thì thông tin này sẽ tự hiện lên trong đầu.
Sau này tuy là đã giao vòng Kim Ô ra, nhưng Dư Hạo cứ luôn cảm thấy thông tin này đã in sâu vào trong tâm trí của mình.
"Anh đã làm giám định ở ba sở nghiên cứu." Trần Diệp Khải nói, "Những thông tin liên quan đã rò ở nhiều nơi, anh không hề nói cho bất cứ ai về chuyện xảy ra trong mơ, hãy yên tâm."
Trần Diệp Khải gọi ba phần đồ ăn ngoài mang đến đây, chia cả cho Chu Thăng cùng với Dư Hạo, Dư Hạo nghĩ thầm một phần cơm hộp này phải gần một trăm...!Y tách đũa ăn, Chu Thăng lại trầm ngâm không nói gì, cầm hộp đựng cơm chờ Trần Diệp Khải nói đoạn sau.
"Đó là bảo tàng quốc gia, viện nghiên cứu Văn hóa Trung Quốc cùng với một studio tự nhiên trực thuộc STA." Trần Diệp Khải nói, "STA là một tổ chức khoa học, nghiên cứu về công nghệ nano và truyền thông điện tử."
Nói xong anh di chuyển ghế xoay, kéo ngăn kéo ra, lấy từ trong đó một cái hộp, cẩn thận mở khóa mật mã, tiếp theo lại lấy một phong thư từ trong hộp ra, đưa cho Chu Thăng.
Trái tim Dư Hạo đột nhiên bị nhấc lên, nhìn về phía phong thư, Trần Diệp Khải làm động tác ra hiệu, ý bảo ở khóe miệng y có dính hạt cơm.
Chu Thăng mở phong thư ra, bên trong có một vài tài liệu đóng dấu, cùng với vòng Kim Ô vẫn nguyên vẹn.
"Bên bảo tàng quốc gia cho rằng anh cầm một món hàng thủ công mỹ nghệ đến để trêu chọc, vui đùa với bọn họ." Trần Diệp Khải bất đắc dĩ nói, "Anh đã yêu cầu làm trắc định đồng vị Carbon 14, người phụ trách và một số chuyên gia nói rằng không cần thiết, đồ thủ công này nhìn là biết được sản xuất theo lô, có dấu vết máy móc gia công rõ ràng, còn kiếm ra rất nhiều hình ảnh để cho anh đối chiếu."
Dư Hạo: "..."
"Em cũng đoán thế." Chu Thăng nói, "Ban đầu em nghĩ anh sẽ đến Trung tâm thẩm định Di tích văn hóa."
"Về cơ bản thì những đơn vị này có liên quan đến những nhà sưu tầm." Trần Diệp Khải khoát tay, nói, "Không cần thiết."
"Thẩm định của bên Viện nghiên cứu Văn hóa cũng tương tự như bên bảo tàng Quốc gia." Trần Diệp Khải lại nói, "Cũng cho rằng cái này là hàng mỹ nghệ, bọn họ không thể thẩm định được.
Tuy nhiên, phó sở trưởng lại là người thích nói chuyện trên trời dưới đất, lôi kéo anh nói đông nói tây cả nửa ngày, trong đó còn có cả một số nội dung chưa được công bố về tàn tích ở cầu Hai mươi tư Thành Đô.
Cả Chu Thăng và Dư Hạo đều biết Trần Diệp Khải sẽ không tùy tiện đề cập đến chuyện không liên quan, có thể ở đấy sẽ có manh mối.
"Nói ngắn gọn thì trong quá trình khai quật trong địa điểm khảo cổ mới, họ đã phát hiện ra một phương thức hiến tế vòng Kim Ô mới, thông qua những pho tượng bằng đồng.
Trong đó có hai gã thầy tế, một gã vòng hai tay trước mặt..." Nói đến đây Trần Diệp Khải lần lượt làm động tác đan xen và bắt tay.
"Cái này em đã nhìn qua." Chu Thăng nói, "Người đàn ông bằng đồng cầm Tam Tinh Đôi."
"Trong tay cầm hai cái ngà voi." Trần Diệp Khải gật đầu, "Di chỉ cầu Hai mươi tư cũng xuất hiện, đáng nói là ở đây còn có một thầy tế bằng đồng khác mang theo một thứ gì đó bằng phẳng..." Nói xong lại làm một động tác đoan chính, "Trước người lại có thêm một pho tượng đồng nhân nhắm mắt, quỳ một gối xuống đất...!Nó chứng minh điều gì?"
Nói xong Trần Diệp Khải quỳ một gối xuống đất, nói: "Tượng đồng có sự khác biệt về chiều cao..."
Chu Thăng thoáng quỳ gối xuống, làm cái động tác đoan chính kia, Dư Hạo mang vẻ mặt bị ép buộc, một lát sau cũng đặt hộp cơm xuống, đứng ở bên cạnh làm động tác của đồng nhân thứ nhất.
Dư Hạo: "Là như thế này ạ?"
"Thầy Trần!" Tiết Long đẩy cửa tiến vào, ngây người há hốc mồm một lúc.
Tiết Long: "..."
Trần Diệp Khải quỳ một gối xuống đất, nghiêng đầu nhìn sang một bên.
Dư Hạo: "..."
Chu Thăng: "..."
Trần Diệp Khải: "..."
Cả ba đều nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường, vẻ mặt của Tiết Long như đang nhìn một lũ mắc bệnh thần kinh, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, nói: "Ấy...!Lớp chúng ta hôm nay, có một nam sinh...!bị thầy ừm thì...!quở trách một chút ấy."
Trần Diệp Khải: "Đúng thế."
Tiết Long nói: "Em ấy nói, em ấy giúp bạn gái chụp giáo án trên bảng trắng, nhưng quên tắt đèn flash."
Tiết Long đến đây để giải thích giúp nam sinh kia, ba la bô lô giải thích cả nửa ngày, Dư Hạo cùng Chu Thăng nghĩ thầm, muốn tự mình xin lỗi thì sao còn phải tìm phụ đạo viên đến chứ, quá đủ rồi.
Cuối cùng Trần Diệp Khải gật đầu, nói: "Được, tôi biết rồi, thầy Tiết đi thong thả nhé." Cuối cùng trực tiếp hạ lệnh đuổi khách luôn.
Sắc mặt Tiết Long trông không tốt lắm, lại đụng phải một cái đinh mềm khác, nhưng lại cũng không thể trêu chọc Trần Diệp Khải, chỉ có thể rời đi.
"Tiếp tục." Trần Diệp Khải điềm nhiên như không nói, "Mấy đứa cho rằng bọn họ đang làm cái gì?"
"Bọn họ làm gì em cũng không biết được." Khóe miệng Chu Thăng run rẩy nói, "Chắc Tiết Long đang nghĩ chúng ta là ba thằng thần kinh ấy nhỉ, người này thật phiền phức, con mẹ nó đúng là cứng mà."
Trần Diệp Khải nói: "Thầy ấy nghĩ gì không quan trọng, mà chính ông ấy cũng không quan trọng gì cả.
Hơn nữa ông ấy cũng không chiếm bất kì một vị trí quan trọng nào trong cuộc sống của các em cả.
Cùng lắm thì tương đương với một chiếc đũa mà người khác làm rơi xuống đất trong nhà ăn, nếu tâm trạng tốt thì có khi còn nhặt lên để ném đi, còn không muốn cúi xuống nhặt thì chờ dì lao công đến quét đi, lãng phí thời gian để nói vài câu về người không liên quan là chuyện ngu xuẩn...!Quay lại truyện chính, Dư Hạo, em nghĩ sao?"
Dư Hạo: "Đôi khi em thấy năng lực sát thương của anh cũng khá mạnh."
Mặc dù Trần Diệp Khải chưa bao giờ chửi mắng thô tục với người khác, nhưng cái khí chất coi khinh tất cả của anh còn gây đau thương hơn so với việc chửi thề.
Ngay từ đâu anh đã coi Tiết Long như một con gián đang bò trên đống sách, tiện tay đập một phát rồi quét vào trong thùng rác, không quan tâm đến tên hay họ, không cho phép phản kháng lại.
"Ý anh hỏi là em thấy động tác này có ý nghĩa gì không?" Trần Diệp Khải nói.
Dư Hạo nói: "Có vẻ hơi giống với cảnh trao vương miện trong lễ đăng cơ ấy."
Trần Diệp Khải nói: "Nhưng độ cao của tay lại không đúng, không phải giơ lên đỉnh đầu, mà là...!đặt ở đây." Nói xong anh kéo tay Chu Thăng xuống thấp xuống một chút, đặt ở trên vị trí hai bên sườn huyệt thái dương của chính mình: "Rõ ràng không phải đội vương miện."
"Đây có vẻ rõ ràng là có một đồ vật không thấy được." Chu Thăng lẩm bẩm nói.
Trần Diệp Khải nói: "Các tượng đồng rất nhỏ, khoảng cỡ hai cái ngón tay, mấy đồng nhân cũng cùng lúc xuất hiện trong tế đàn nhỏ ở chỗ sâu nhất, tế đàn này cũng là một tế đàn quan trọng, nó cũng là chỗ sâu nhất và trọng yếu nhất của toàn bộ di chỉ cầu Hai mươi tư, phía sau tế đàn còn có một bức bích họa, nhưng đáng tiếc là không thể nhìn ra được cái gì, niên đại cũng phải 3600 năm