Hải lão thở gấp, hỏi vội:
- Các Chủ nói như vậy, người phía sau Hàn Đại Sư lẽ nào là vị kia ở Kinh Đô?
Hoành Lĩnh nghiêm túc:
- Ban đầu ta cũng nghĩ vậy, có liên hệ dò hỏi một chút, thì được biết không phải.
- Hàn Đại Sư nói người kia là Lão Sư của Y, không xuất thân tại Tinh Hoàng Vương Triều.
Nhị lão mắt loé tinh quang, Uông lão hỏi vặn:
- Các Chủ ngươi chắc chứ! Sự tình này không thể đùa giỡn.
Hoành Lĩnh quả quyết:
- Theo ta biết vị Pháp Trận Đại Sư ở Kinh Đô không giỏi Luyện Khí Thuật lắm.
- Nên khoản lai lịch này ta tín nhiệm tám phần, bất quá chỗ ta với các ngươi tin tưởng mới tiết lộ, hi vọng..
Nhị lão nghiêm mặt đồng thanh:
- Các Chủ yên tâm điều này nên xét vào tuyệt mật, tồn tại của vị kia liên quan mật thiết đến thành tựu của tổng đàn Luyện Khí Các Tinh Hoàng Vương Triều có bị đánh chết bọn ta cũng không hé răng nửa lời.
- Mọi sự nghe theo xắp đặt từ Các Chủ.
Hoành Lĩnh gật mạnh đầu chắc giọng kèm chút pha hài:
- Nhất chí với hai vị, ta sẽ nắm chặt không buông.
Hàn Đại Sư cũng cho hai vị cơ hội thỉnh giáo, ta còn đang đố kị đây.
Nhị lão cười gượng chợt nhìn đến Hoành Cát Lân, tâm tư tựa tương đồng cùng lo chung một điểm.
Hoành Lĩnh nắm bắt thái độ của bọn hắn, tặc lưỡi thầm thán:
“Sư Tôn của Hàn Đại Sư nếu dừng chân ở Thành nào thì nơi đó trở nên trung tâm Luyện Khí Thuật của cả Vương Triều, Hàn Đại Sư là then chốt cầu nối.
Đệ tử dám nhận đệ tử bên ngoài chính là cấp bậc đệ tử trên cả thân truyền.”
“Lân nhi tuổi trẻ nói năng thường thiếu cân nhắc, nhị lão Đại Sư đây lo hắn vô ý tiết lộ, ta vui quá cũng quên mất tiểu tôn đang có mặt.”
Hoành Lĩnh hít một hơi lạnh, bày bộ mặt đao phủ hướng Hoành Cát Lân ngữ điệu lạnh lẽo:
- Lân nhi, lời ngươi vừa nghe hãy quên đi, ngươi dám để lộ ra ngoài gia gia có muốn bảo vệ ngươi cũng chỉ còn cách tự tay phế ngươi.
Hoành Cát Lân khiếp đảm hắn bắt gặp bộ mặt này của gia gia mỗi khi Y chuẩn bị diệt sát ai, càng rét lạnh sống lưng vị hiện tại đến ba kẻ đều một kiểu nhìn mình.
Nhận ra mức độ tình huống, động tác đầu gối chạm đất, nghiêm chỉnh phát thề:
- Hoành Cát Lân lấy mạng thề độc, nếu dám nửa lời tiết lộ nguyện chịu cửu lôi đánh xuống thân nát hồn tan.
Hoành Lĩnh nhíu mày:
“Ta cũng vì nghĩ cho tiểu tôn mới diễn ra bộ mặt dữ tợn, tiểu tử này vậy mà đã trưởng thành khá khá quyết đoán dứt khoát.
Cho dù tính vị trí của ta, hai lão kia cùng lắm nể mặt nhất thời.
Khi bọn hắn suy tính cho đại cuộc nếu đổi lại ta đứng ở vị trí bọn hắn sẽ không tiếc diệt khẩu Lân nhi.”
Nhị lão chứng cảnh một màn, thu lại sát uy:
“Tuy không thể ở trước mặt Hoành Lĩnh làm ra tổn thương gì cho tiểu tử này nhưng việc nọ tác động khá lớn đến vinh quang chi hội Luyện Khí Thuật của Đông Hoàng Thành, tin rằng Các Chủ hiểu được mức độ nghuy hại.”
Uông lão bày ra khí độ hiền lương tựa hồ lấy lệ:
- Khà Khà, Cát Lân công tử chớ trách bọn ta.
Là bọn ta nhất thời lo nghĩ nhiều.
Hải lão bồi tiếp:
- Cát Lân công tử bọn ta tin ngươi, mau đứng dậy đi.
Dứt lời nhị lão thu lấy mấy phần tài liệu thái độ vội vã cáo biệt, ánh mắt vẫn sắc lạnh tựa ném lại răn đe.
Hoành Lĩnh thả lỏng cơ mặt, đưa Kim Đao cho Hoành Cát Lân, dẫn dắt đường hướng:
- Hàn Đại Sư cũng đang ở Đông Hoàng Học Viện, ngươi khéo léo tiếp xúc, phát giác có kẻ gây khó, nhanh chóng báo gấp cho ta.
Đồng tử Hoành Cát Lân đong đưa, mừng vội đáp:
- Gia gia yên tâm ta sẽ tận lực!
Trở về lò rèn Ngoại Thành, Thiết lão triệu tập thân tín ban phát dược liệu trong nửa ngày đã hấp dẫn lượng lớn thuộc hạ.
Đồng thời đến gặp trưởng bối kết hợp tranh chức vị trưởng lão, xông phá khảo thí nội Tộc đạt được công nhận từ một nửa Gia Tộc.
Nửa còn lại phe đại trưởng lão chưa có sự đồng tình còn đang tranh lý gắt gao.
Hàn Phi kiến tạo lại mười bộ Phàm Giáp thượng phẩm lên cực phẩm, lúc nhàn rỗi đến Tụ Bảo Các.
Lần này Mãn Y Kiều niềm nở tiếp đón:
- Tiểu hữu hân hạnh gặp lại, ngươi cần mua gì cứ nói ta cho người đi lấy!
Hàn Phi lấy giấy bút viết qua: “Ngọc Thạch cấp 1 đến cấp 5 mỗi loại 50 khối.
Tụ