Tốc độ không quá nhanh, nơi này là một mảnh rừng lớn Phàm Thú, Địa Thú không ít một số điểm còn có người phi hành theo nhóm, săn giết theo đội.
Giữa một vùng trời lại có nhiều tường chắn trong suốt ngăn cản, Tráng Sĩ đem lệnh bài hướng đến đâu nơi đó mở ra một cánh cửa nhỏ, ba người họ dễ dàng xuyên qua.
Vượt qua nhiều màn chắn, khí lưu nơi đến càng trở nên áp lực tinh thần, tiếng gầm của Yêu Thú mỗi lúc nhiều, võ giả càng thưa thớt.
Thông qua đến cửa thứ bảy nhân loại võ giả nơi này dường như không có ai, những đôi mắt to cả 10 thước đỏ hoét từ nơi xa trông lại.
Văn lão cười cợt:
- Ngươi không khiến ta hài lòng ta liền bỏ ngươi lại nơi này.
Khà khà..
Hàn Phi cười gượng:
- Tiền bối, Vương khí xuất, người điều khiển không dứt khoát rót vào lực lượng e là không tạo ra được uy lực gì.
Văn lão hiểu ra ý tứ hướng tráng sĩ nói:
- Một lát ngươi khống lực theo ý tiểu tử này.
Tráng sĩ nhìn thoáng qua Hàn Phi do dự một chút cũng miễn cưỡng gật đầu, lại hỏi:
- Văn lão vị tiểu huynh đệ đây là..
Văn lão nhíu mày:
- Về sau sẽ nói cho ngươi.
Tráng sĩ dừng đáp một vùng Thạch Địa nhìn từ trên cao nơi này bao quanh bởi một dòng sông lớn có nhiều nhánh rẽ từ thượng nguồn xuống, chia nước xuôi theo ra ngoài hai bên bờ sông có mấy chục vạn Địa Thú ngũ giai trở lại đang uống nước.
Bờ bên trong là mấy ngàn phiến thạch nhọn hoắt bao lấy vành đai thạch địa nhìn như hàm răng sắc nhọn của một cự thú khổng lồ ngăn cách Yêu thú tiếng nhập.
Thạch địa tổng thể như một hình chữ nhật được uốn tròn bốn cạnh dài tầm 50 dặm ngang 20 dặm.
Hàn phi thoáng ngẫm:
"Đông Hoàng Học Viện còn có chỗ như vầy, Địa Thú chia theo giai, đỉnh ở mỗi tầng, nơi này e là có bát giai Yêu Thú tọa chấn"
Văn lão thay y phục ban đầu tựa như trạng thái này khiến hắn thoải mái, cường hãn nhất, lão cười ha hả:
- Ở đây thử qua, không vấn đề gì chứ tiểu tử?
Hàn Phi giễu cợt:
- Chỗ này các người để dành làm nơi kín đáo tra tấn kẻ khác sao, yên tĩnh rộng rãi rất thích hợp.
Lại hướng tráng sĩ nói:
- Cho ngươi cơ hội khống bảo khí, ngươi có thể đảm bảo toàn lực đến khi vị kia kêu khóc xin tha không?
Tráng sĩ nhăn mặt:
"Ngữ khí của tiểu tử này còn không có để ta vào mắt, lại còn dám nói bảo khí nào đó trong tay ta có thể đánh ra uy lực khiến Văn lão kêu khóc xin tha? thật là hỗn xược hết sức"
Tráng sĩ hướng mắt nhìn Văn lão.
Văn lão khẽ gật đầu đầy trông mong.
Hắn mới ưỡn ngực lớn giọng:
- Ta xin hứa, bất quá bảo khí trong lời của người nói phải có khả năng kia.
Hàn Phi cười lớn:
- Đây sẽ là hành động đáng nhớ nhất của ngươi.
Tay trái Hàn Phi nâng lên một Đồ Văn Huyết Sắc rộng năm thước hiện lơ lửng, bên trên là một Phi Châm dài nửa thước tản ra cường lực khí lưu trong một cái chớp mắt lan tận trăm dặm.
Tráng sĩ sững sốt: - Đây là..
Văn lão rung động: - Mau đến..
Hàn Phi e dè ngữ khí thiếu tin tưởng tráng sĩ:
- Tiền bối ta không chắc chắn lắm, người ngươi mang tới có được không? Chi bằng dời lại ngày khác nhờ đến Hoành Các Chủ ta còn có phần tin tưởng hơn.
Nghe đến lời Hàn Phi, tráng sĩ nọ động dung:
"không lẽ tiểu tử vừa nhắc đến là Hoành Lĩnh các chủ luyện khí các, còn Bảo Khí trong tay hắn nữa, uy lực không thể nói trước.
Thái độ của ta từ đầu đến giờ là quá xem thường tiểu tử này và còn ngỡ là tôn Nhi nhà nào nhờ cậy Văn lão đem đi lịch lãm một phen.”
Lại phát giác ánh mắt trông chờ của Văn lão tráng sĩ thu lại tâm tư hỗn loạn, hắng giọng ưỡn ngực, bày ra bộ mặt võ binh cương nghị:
- Ta có thể, các người yên tâm.
Hàn Phi chỉ lo uy lực Địa Giao hành hạ Văn lão còn chưa đã mắt, tên thủ hạ kia nể cả mà nương tay, mới bày ra nhiều bộ dạng thúc ép.
Lúc này lại chép miệng nói:
- Miễn cưỡng tin tưởng ngươi một lần, nhớ lấy Văn lão còn chưa xin tha, ngươi không được bỏ cuộc.
Văn lão, tráng sĩ cùng lúc gật đầu dứt khoát.
Hàn Phi cười thầm lại nói:
- Khi ta ra hiệu ngươi đánh vào lực lượng phóng Phi Châm về hướng vị kia, Y cường hoành chống đỡ, ngươi đem lực lượng lớn đánh vào cho đến khi Lão xin tha mới thôi.
Văn lão ánh mắt chờ mong tráng sĩ lại một đầu mờ mịt.
Hàn Phi cởi bỏ trói buộc, ném ra Phi Châm đồng thời ra hiệu.
Tráng Sĩ không dám chậm trễ khống lực chộp lấy, phi về hướng Văn lão.
Văn lão bình thản tản mác hai phần lực loạn cước điểm không tránh né ảo diệu.
Tráng Sĩ khiển Phi Châm đuổi theo, Văn lão vung chưởng năm phần lực đối kháng, va chạm mũi Châm gợn sóng "Um.." một tiếng tựa hai cái lu đồng gõ mạnh vào nhau, điểm đó hình thành bức tường chắn trong suốt bán kính ngoài mười mét, khẽ uốn éo nhúc nhích.
Văn lão trề môi cười khinh khỉnh, mắng mỉa:
- Chỉ có vậy thôi sao?
Chưởng lực Thổ hệ dẫn kèm Công Pháp khi lão dứt câu vặn nhẹ cổ tay, không khí trong mười dặm cô đặc bay lên tụ trên đỉnh công kích, khoảng cách hai trăm thước nén chặt vào nhau hóa thành huyễn ảnh cự sơn năm ngọn tản ra sức ép trăm tấn "Ầm Ầm" hạ xuống, toan tính đè bẹp lực lượng Phi Châm.
Tráng Sĩ trợn mắt, trán rịn mồ hôi, lắp bắp lo sợ: - Lực..
lực lượng này..
ta..
ta không thể chống đỡ..
Hàn Phi nhíu mày quát lời nhắc nhở: - Tập trung vào!
Tráng Sĩ nọ nghiến răng, không mấy tự tin thiếu điều chẳng dám nhìn, Y liều mạng đánh vào tám phần lực, còn không quên nhắc nhở Hàn Phi:
- Tiểu tử mau tránh đi, dư lực ba động sẽ gây thương tích ngươi.
Hàn Phi dửng dưng như không nghe thấy, cùng lúc trên bầu trời xuất hiện ba đạo bóng ảnh bộ dáng đồng dạng lão nhân râu tóc điểm bạc.
Chính là ba người Cao Tắc, Bàng Hồng, Khánh Gia.
Hàn Phi cũng cảm ứng được vẫn vờ như không.
Bàng Hồng nhỏ giọng thì thầm với đồng bọn:
- Tiểu tử kia hình như rất tự tin về uy lực Phi Châm!
Cùng lúc Tráng sĩ kia động lực, quoanh thân Phi Châm tỏa ra quang sắc mà dưới thềm địa trong năm dẫn bao trọn trận chiến, từ chân Văn lão xuất hiện một cái đồ văn hồng sắc cực lớn trước mắt rộng ra năm dặm, bên trong đồ văn hơn trăm điểm nổ tung hỏa diễm từ đó phun ra nuốt trọn ngũ nhạc huyễn ảnh của lão ta.
Ngoại trừ Hàn Phi, tam lão bên trên lẫn Tráng Sĩ đều sững ra, tâm tư cùng một hướng:
"Hỏa này từ đâu ra..?"
Văn lão phấn khởi: - Có chút ý tứ thế nhưng còn chưa đủ..
Nói rồi dùng sáu phần lực xuất ra một cước đạp xuống như Thái Sơn áp đỉnh, Hỏa diễm tán loạn tám phần.
Hàn Phi chép miệng nói lớn:
- Tên ngốc này người chưa từng chiến đấu qua sao! còn cho địch nhân cơ hội xuất thủ.
Đánh vào lực lượng ngay!
Mặt mũi Tráng Sĩ sám xịt, thái độ chậm chạp này Hàn Phi nói rất đúng nhưng bị một tiểu tử Luyện Khí Cảnh giáo huấn thật mất hết mặt mũi.
Bàng Hồng lão nhịn không được mắng:
- Tiểu tử thật hỗn xược!
Cao Tắc lại chặn tay:
- Tiểu tử kia nói không có sai, La Bảo ngàn năm chưa kinh qua chiến đấu, kinh nghiệm còn chưa đủ.
Lực chiến yếu hơn một chút ra tay nhanh hơn chiếm ưu thế hơn.
Hàn Phi truyền âm cho Bàng Hồng lão: "Hay là ngươi cùng ở một chỗ với Bảo Các Chủ xem"
Bàng Hồng sững người:
- Ách..
Tiểu tử kia biết chúng ta trên này, còn truyền âm thách thức, bảo ta đến chỗ Văn huynh.
Khánh Gia lão, Cao Tắc lão ngạc nhiên lộ rõ.
Tráng Sĩ càng đánh càng hăng lúc này truyền vào lực lượng kẹp sát bên hông Văn lão khoảng cách 30 thước hai Đồ Văn Bạch Sắc cao năm trượng bất ngờ xuất hiện từ trong mỗi đồ văn hình thành một cột lốc xoáy cao 10 trượng rộng 10 thước, đồ văn tan biến 4 trụ lốc xoáy ầm ầm lao vào đánh úp Văn lão.
Tam lão bên trên động dung, khánh Gia lão vuốt vuốt