Đám đông chen chúc, vài người nhận ra nhóm người kia, liền xì xầm:
- Ngươi xem, hai nữ nhân kia còn không phả là Phi Phi, Yến Yến tiên tử sao.
Bọn họ vì gì đi cùng gia binh của đỉnh cấp Thế Gia vậy nhỉ?
Tên đồng hành kinh ngạc hỏi:
- Ngươi nói tiên tử, là đang nói đến nhị vị Tiên Nữ trên Phi Yến Đình sao?
Tên kia đáp:
- Đúng, chính là hai vị đó.
Đôi lúc các nàng lại đến mấy Đại Tửu Lâu gảy Đàn bán nghệ.
Ta có lần may mắn ké tiệc từ một khách lớn, được thưởng thức, cách đây không lâu.
Hai người này xì xầm với nhau rất nhỏ giọng, khoảng cách đến chỗ Hàn Phi mấy trăm bộ, hắn vẫn nghe rõ mồn một.
“Thì ra là hai cái tiểu nha đầu trong tâm tư tiểu tử Đan Đồng.
Hắn nếu là có mặt ở đây, không biết sẽ có bộ dạng gì..
há há..”
Thoáng nghĩ, nhưng cũng không để tâm nhiều.
Đến lượt, Hàn Phi lấy ra Kim Bài, không chỉ lão đầu lẫn tráng niên nọ kinh hãi, mà mấy trăm người đứng gần cũng xém ngất xỉu.
Cùng lúc, nhóm người chen lấn nọ, một gã lấy ra một miếng Ngọc Bài trạm khắc phù điêu sắc sảo, Võ Binh nhìn cũng không dám nhìn kĩ, lễ phép mời qua.
Bên này cửa lớn, bắt đầu Đông Hoàng Thành, một con đường rộng rãi yên tĩnh nhưng đông đúc người qua lại, ai nấy áo quần lụa là sạch đẹp, mà thông thường tại Phụ Thành chỉ thấy ở cao tầng quyền thế.
Xa xa có bốn người hướng Hàn Phi đi tới, một cỗ xe ngựa, bọn hắn đang rỉ rả bàn bạc gì đó với nhau, một thoáng, hai tên tách ra rời đi đâu đó.
Xe Ngựa đến cách năm thước thì dừng lại, trên bước xuống một thanh niên tầm mười tám tuổi, nước da hơi ngâm màu xám nhạt, bộ dạng tầm thường, trong mắt lại có mấy tia nhuệ khí, hắn tay cầm một kiện công văn chào tới:
- Ra mắt công tử, tại hạ tên gọi Liễu Dung, công tử sự dụng Thẻ Bài Kim Khách liền có ưu đãi, một Xe Ngựa, một Phu Xe, một “Người Dẫn Đường”, hai hạ nhân, một gian nhà, hai kẻ kia đi dọn dẹp một thoáng.
Tại hạ là “Người Dẫn Đường” cho ngươi.
- Trong Thành nghiêm cấm phi hành, Xe Ngựa có nơi có thể đến, có nơi không thể dùng.
Công tử cần biết thêm gì, thì hỏi ta.
Hàn Phi nhướng mày, nhạt lời:
- Ngươi cũng họ Liễu sao!
— QUẢNG CÁO —
Liễu Dung thái độ đang hoà nhã, bỗng chốc chuyển thành bối rối:
- Công tử, lời này là có ý gì?
Hàn Phi cười mỉm:
- Ta cũng vừa hay mới quen một tên cũng họ Liễu, bên ngoài.
Liễu Dung ánh mắt thoáng lạc vào khoảng không xa xăm, thản nhiên nói:
- Liễu Gia ta, người đông vô số, bên ngoài rất nhiều, cứ giống như ta, trong Tộc không có chỗ đứng, đành phải ra ngoài tìm sinh ý đổi lấy tài nguyên tu luyện.
Hàn Phi gật cười:
- Liễu Gia ngươi trong Thành này là thế lực gì?
Liễu Dung bình thản đáp:
- Liễu Gia ta chỉ là một trong mười Thế Gia tứ phẩm, gồm có: Điền, Yên, Mạnh, Viễn, Mai, Cố, Liễu, Đinh, Doãn, Hàn.
- Bên trên còn có năm nhà tam phẩm, bốn nhà nhị phẩm, hai nhà nhất phẩm.
Hàn Phi ngạc nhiên:
- Thế Gia tứ phẩm còn có một cái họ Hàn sao?
Liễu Dung chợt nhớ ra trong công văn trên tay, có tên vị này cùng là họ Hàn, hiểu vì sao khách nhân bỡ ngỡ, song, hài ngữ nói:
- Đúng vậy, còn có họ Hàn rất suy yếu, đứng hạng bét trong mười Gia Tộc hàng tứ phẩm.
Nhưng ta lại không tin công tử có liên quan đến họ Hàn kia.
Hàn Phi trầm giọng:
- Ta đích thật chưa từng nghe phụ thân nhắc qua, tại Đông Hoàng Thành còn có bà con! — QUẢNG CÁO —
- Ngươi nói xem, Thành này rộng lớn bao nhiêu, có gì đặc sắc?
Liễu Dung gật đầu, hít một hơi, giới thiệu nhanh gọn:
- Đông Hoàng Thành diện tích một chiều tầm 2000 dặm, dài rộng tương đương, chia làm hai nửa.
Nội Thành có Võ Phủ Điện, Đông Hoàng Học Viện, Tụ Bảo Các, Đan Các, Tam Tháp Linh Hệ.
Người thường không có đặc quyền thì không thể ra vào.
- Ngoại Thành có Dược Phường, Khí Cụ Lâu, Phố Khoáng Thạch, tất cả các loại hàng hoá tập trung của Thành.
Cùng các điểm Tửu Lâu thượng đẳng, hiện tại công tử chỉ có thể đi lại bên trong Ngoại Thành.
Hàn Phi đồng thuận:
- Ta chỉ tìm mua vài thứ.
Liễu Dung gật đầu, đồng tử thoáng động:
- Giờ này chắc mọi thứ đã chuẩn bị xong, mời công tử đến nhận nhà.
Xe Ngựa đi trên con đường hàng quán san sát, dừng lại tại một dãy nhà chỉ khoảng