Lưu Bình cười sặc trong dạ, lời mềm phụ hoạ:
- Ân Công, thủ pháp kinh diễm, bọn ta đã tám phần yên tâm rồi.
Đám thiếu niên ngơ ngác, chẳng hiểu hai người kia đang nói về điều gì.
Đan Đồng ngờ ngợ, hỏi như muốn để biết kĩ năng kia:
- Hàn đệ, ngươi không phải là đang nói viên đá vừa nổ là do ngươi tác động? Sao ta lại không rõ ngươi làm ra kiểu gì?
Bốn người đồng dạng ánh mắt mong chờ, Hàn Phi hiểu ý nhàn nhạt nói:
- Chỉ là chút thủ pháp kiếm ý, các ngươi nếu muốn về sau ta sẽ truyền lại.
Liễu Lịch trong lòng thầm thán:
“Động tác vô ảnh vô tung, xác định công pháp cao cấp đám cường giả hay truyền miệng, chỉ có thể nghe nói không thể miễn cưỡng cầu..
Ách..
đây là tình huống gì, ta nếu được biết đến về sau tại thời điểm bất bình, vung tay đầy ngạo khí, không phải sẽ oai phong lắm sao.
Chưa nói võ giả cực khổ tu luyện, cấp bậc chưa tính, công pháp cao cấp mới quyết định mạnh yếu.”
Suy tính một lát, Y bước đến gần hơn, bán quỳ thành khẩn nói:
- Liễu Lịch bái kiến Sư Tôn,
Ai nấy nghe thoáng bất ngờ, A Đẩu tự dưng lo được lo mất cũng sát đến làm ra tư thế lẫn lời nói một kiểu.
Hàn Phi giật nảy mình, cau mày quát:
- Ai bảo các ngươi gọi ta Sư Tôn..
Hứ, gọi lão đại hết cho ta..
Hai tên còn đang do dự, chẳng biết từ khi nào Đan Đồng đã vòng ra phía sau Hàn Phi, hai tay đấm bóp, ngữ khí ngọt ngào:
- Lão Đại à Lão Đại, kiếm pháp lợi hại kia có thể nào trong hôm nay truyền cho ta luôn không.
Hàn Phi bày ra bộ mặt thưởng thức, chậm rãi nói:
- Hiện tại thực lực các ngươi chưa đủ mạnh, khả năng thao túng lực tuỳ ý chưa đủ, cứ chăm chỉ rèn tu đột phá Luyện Khí Cảnh trước, kế đó tập dẫn khí kết hợp công pháp thuần thục mới cho ra một chiêu triệt để khai thác toàn lực.
Thủ pháp sắc nhọn cần nhất kinh nghiệm, mà kiến thức đó có được từ không ngừng luyện tập mà ra.
Liễu Lịch, A Đẩu vẻ mặt ngây ra, đứng sang một bên chăm chú lắng nghe.
Lưu Bình nhìn đến hài tử, mát gan cường thận, thầm nghĩ:
“Thần Dược vô số, thủ pháp vô song, Kiếm Đạo tuyệt thế kinh người.
Ân Công, chắc chắn thân thế không tầm thường, Đẩu nhi được đi theo học tập chính là phúc phận, ta dù có bỏ mạng cũng phải lót đường cho hài tử có được một vị trí kia.”
Chờ khi Hàn Phi không còn nói thêm gì, Lưu Bình cung kính cất lời:
- Ta sẽ thay Ân Công viết thư nhận chiến.
Hàn Phi mắt đang liêm diêm hưởng thụ, tôn trọng đối phương khẽ mở, tỉnh táo đáp:
- Xin nhờ Lưu thúc, có điều sau trận chiến kia, bão táp tất nhiên sẽ đến, Lưu thúc cũng nên chuẩn bị một chút.
Lời vừa ra, khống lực đến chỗ Lưu Bình 2000 Túi Trữ Vật sơ phẩm, 500 Túi trung phẩm, bên trong có 3000 bộ Phàm Khí trung phẩm, 500 Phàm Khí thượng phẩm, tất cả Thần Dược cấp 1 còn sót, 500 vạn Linh Thạch hạ phẩm.
Nói tiếp:
- Ta góp một phần!
Cả hai đều hiểu, buôn có bạn bán có phường nghĩa là gì, các thế lực đồng dạng thường quen biết lẫn nhau, qua lại thậm chí là liên kết.
Bị ức hiếp, cách tốt nhất là thấp điệu và tránh đối đầu.
Để điều động nhân khí đến làm ầm ĩ một trận, hỏi có mấy người dám đứng ra tương trợ.
Thực lực, chỉ có mình một tay bồi dưỡng mới là then chốt.
Lưu Bình ánh mắt kiên cường, cúi chào, rời khỏi.
Hàn Phi vươn vai, trở lại bộ dáng nghiêm túc, cấp cho mỗi người một lượng lớn tài nguyên, mãnh ý một lời:
- Ta hi vọng đến lúc nguy cấp, các ngươi có thể tự bảo vệ bản thân.
Cả ba người, tròng mắt đỏ hoe, gật đầu quả quyết.
Đâu vào đấy, Hàn Phi lấy ra một hộp gỗ, bên trong là một cái Kim Bài cao ba thốn, ngang hai thốn, phản quang sáng loáng.
Bên trên khắc một chữ Vũ nhàn nhạt linh lực, bên dưới một chữ khách.
Nhìn qua một lượt, quay lưng rời đi.
Đây chính là “Lệnh Bài Kim Khách” Liễu Lịch mua tới.
Cửa vào Đông Hoàng Thành là một con đường lớn xuyên qua mấy dãy Quân Doanh đông đúc Võ Binh, chiều dài mười dặm.
Đầu ngõ kiểm soát còn có hơn trăm Võ Binh tu vi Luyện Khí Cảnh tầng năm đứng gác, tại điểm này có mấy ngàn người đang xếp hàng chờ được kiểm duyệt cho qua.
Người xếp hàng nơi này, dường như rất thường xuyên qua lại, nhìn mặt nhau đã chán cả mắt.
Ngay