Đồng tử Hàn Phi như gặp lửa, chớp mắt một nhịp liếc ngang liếc dọc gần mười hồi.
Thiếu điều muốn vung cước đạp Thiết lão một cái cho hắn văng đi đâu thì văng.
Thân phận đồ nhi dám trước mặt Lão Sư kém thật thà, lòng vòng bên tai ắp ớ không rõ ràng.
Thiết lão nhận diện sợ hãi ra mặt, hắn không nhắc tới về sau bị phát giác thành ra dối trá, nói rõ càng khiến mình rơi vào tình huống khó xử, cứ vậy mà im luôn cũng không phải cách làm đúng.
Lão thở dài một hơi, lắc đầu bất lực:
- Địa phương kia bên trong tổ địa Bạch Gia, nơi đó có một mảnh Kim Nguyên Mạch.
Việc này Tộc lão cao tầng nào cũng biết, nơi này dành cho thế hệ tinh anh thuộc tính Kim đem điểm cống hiến đổi thành lượt vào, mỗi lần đều phải có Trưởng Lão Tộc dẫn dắt đến.
Hàn Phi suy tính một chút, chậm rãi xúi giục:
- Ngươi tranh vị đoạt chức Trưởng Lão không phải sẽ ổn cả sao!
Thiết lão trợn mắt, ái ngại ngữ điệu bi quan:
- Trước giờ ta chưa từng có ý nội đấu Gia Tộc, mà vị trí kia yêu cầu tu vi Nhập Đạo Cảnh cửu tầng là căn bản.
Còn cần phe cánh thế lực trong ngoài ủng hộ, cốt lõi là số nhiều bỏ phiếu, thuộc hạ cũng phải đông đúc mới đủ lương thực tranh dành.
Hàn Phi bộ mặt xem thường, một lời khích tướng:
- Ta thấy ngươi nhát gan thì đúng hơn.
Thiết lão chột dạ, lấp liếm nói liều:
- Lão Sư lượng thứ, ta gồng gánh qua rất nhiều gian khổ mới tạm yên ổn trong Tộc.
- Bất quá ngươi thúc ép, ta chỉ có cách liều mạng.
Hàn Phi phì cười:
- Xí..
Ta có bảo ngươi cắm đầu làm liều sao!
Tay điểm Giới Chỉ, xuất ra một ngàn bình Thần Dược cấp 1, năm trăm bình cấp 2, ba mươi bình cấp 3 hạ phẩm, hai mươi bình trung phẩm, mười bình thượng phẩm cấp 3.
Giải thích công dụng một lượt, cười thâm ý vẽ ra lối đi:
- Dùng số tài bảo này bồi dưỡng thuộc hạ thân tín, kĩ nghệ rèn đúc của ngươi đang ở mức Luyện Khí Sư bát phẩm.
Ta muốn ngươi nhanh thông khảo nghiệm lấy về huy hiệu đồng thời công khai tu vi.
Thiết lão xúc động, tròng mắt ướt nhem cúi đầu thật sâu đồng thuận.
“Có nam tử nào không mong mỏi địa vị thế lực, nhưng trong vạn người mấy kẻ nỗ lực liền được, quá trình không tính kèm vận khí, mà xem thực tài có đủ để thể hiện hay không.
Trước khi gặp hắn ta chỉ mong đời mình không quá phế để cho đám hậu bối một chút mặt mũi.
Lúc này tâm tư nhiệt huyết của tuổi trẻ tự dưng tái hiện.”
- Lão Sư, ta tuyệt đối không dám trễ nải sự kì vọng của ngươi.
Hàn Phi gật đầu, bình thản khích lệ:
- Tin tưởng ngươi dễ dàng đoạt được!
Cả hai đến Khảo Nghiệm Đài, nơi này là một gian phòng rất lớn tựa sân khấu biểu diễn của tiết mục nào đó đặc biệt.
Thảm đỏ trải sàn, ghế ngồi hai bên sang trọng, chính giữa là một khán đài đầy đủ dụng cụ rèn đúc.
Mấy tên thủ vệ nhận lấy thông tin báo lên cao tầng xong, chỉ cho mình Thiết lão đi vào, Hàn Phi phải dùng trà bên ngoài chờ đợi.
Nơi này vô số bàn trà, phục vụ bưng bê tận tình, cũng không chỉ mình hắn ngồi chờ nên không tính là cô tịch buồn chán.
Một lát, có người bộ dáng trung niên đi đến xuất lệnh bài thân phận Quản Sự, niềm nở mời mọc:
- Công tử cảm phiền, có người mời ngươi đến Luyện Khí Tháp dùng trà.
Hàn Phi thoáng liếc sơ đối phương, xua tay nói:
- Ta đang đợi bằng hữu, lượng thứ cho, không thể đi cùng ngươi.
Người kia không rời đi, điệu ngữ chuyển sang chân thành:
- Vị kia có dặn dò nếu công tử từ chối, bảo ta phải cung kính mời hai lần còn trình bày người mời có họ một chữ “Hoành” nữa.
Hàn Phi khẽ nhướng mày, chép miệng miễn cưỡng:
- Được, ta theo ngươi qua đó một lúc.
Hai người tiến vào hành lang rộng thẳng tấp kiến trúc lối này tựa được ưu tiên, ít người lưu chuyển, ai nấy y phục lộng lẫy suông mượt, ưỡn ngực mà đi nhưng khi nhìn thấy hai người bọn hắn, không biết vì gì cúi đầu tránh qua một bên.
Quản Sự nọ giới thiệu qua loa:
- Luyện Khí Tháp có chín tầng ba tầng đầu dành cho Đại Sư nhất phẩm dùng.
Tầng bốn, năm nơi Trưởng Lão cư ngụ.
Tầng sáu, bảy là Khách Khanh và Phó Các.
Tầng tám, chín nơi dành riêng của Các Chủ cùng mấy vị Thượng Khách Các.
Quản Sự đưa Hàn Phi đến trước cửa tầng tám ôm quyền chào bái:
- Công tử mời tự đi vào, thân phận ta chỉ đặt chân được tới đây thôi.
Xin cáo lui!
Dứt câu hắn quay lưng đi thật nhanh, bộ dáng chẳng