Điện thoại đã nghe, muốn tắt cũng không kịp, ít nhất cũng phải nói vài câu.
Đổng Từ cầm di động, cố gắng chấn chỉnh giọng mình, ra vẻ uể oải, còn ngáp mấy cái.
“Chuẩn bị ngủ, có chuyện gì à?”
Bùi Tứ Trăn thấy cô diễn trò như cưỡi ngựa xem hoa, anh cười nhạt, không biết là chế giễu cô hay đang coi thường người đàn ông kia, hoặc cũng có thể là chính mình.
Đổng Từ nhấp môi, bịt microphone lại.
Bùi Tứ Trăn nheo mắt, cố ý nhích gần, ái muội phả hơi vào tai cô: “Sao nãy giờ không nói anh biết em định ngủ lại đây…”
Tiếng vang rất nhỏ, không đến nỗi bị đầu dây bên kia nghe được.
Nhưng lại vừa đủ để làm Đổng Từ khẩn trương.
Lông mi Đổng Từ run nhẹ, quay mặt đi, chỉ mong Cố Diễm Sinh kết thúc cuộc gọi này càng sớm càng tốt, đáng tiếc không như cô mong muốn.
Ngụ ý của Đồng Từ rất rõ, nếu không bận chuyện thì cúp máy.
Dù có việc cũng nên nói ngắn gọn.
Nhưng Cố Diễm Sinh hoàn toàn không cảm nhận được sự khác thường đó, còn ân cần hỏi cô chuyến du lịch đến núi tuyết thế nào rồi.
“Nhiệt độ ở đó rất thấp, sức khỏe em lại không tốt, nhớ mặc áo ấm.”
Mỗi lần đầu dây bên kia thể hiện sự quan tâm là bàn tay đang đặt ngang hông Đổng Từ lại siết chặt hơn một chút.
Đổng Từ muốn đẩy lại đẩy không nổi, đành dùng tay đấm mạnh mấy cái, Bùi Tứ Trăn thuận thế cầm ngược tay cô, gần như ôm trọn cô vào lòng.
Thành quả là không thể nhúc nhích được nữa.
Đổng Từ bực mình, quay đầu trừng mắt liếc Bùi Tứ Trăn, nhưng miệng vẫn đáp lại: “Anh cũng nhớ giữ gìn sức khỏe, em nghe nói chỗ đó phức tạp lắm. Trễ rồi, không nói nữa, gặp lại…”
Chữ “Sau” chưa nói xong, bên kia đã cuống lên: “Từ từ, anh có chuyện.”
Đổng Từ im lặng, cuối cùng cũng hiểu tại sao đêm nay Cố Diễm Sinh lại khác thường như vậy. Nếu không có Bùi Tứ Trăn quấy rối, chắc chắn cô đã phát hiện ra, bây giờ đã đến nước này rồi, đành phải ngượng ngùng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Đổng Từ cầm điện thoại nghiêng người sang một bên, Bùi Tứ Trăn đang ở sau lưng lại càng quái lạ, anh cúi người tì cằm lên vai cô.
Tên đại thiếu gia này muốn nghe lén!
Đổng Từ muốn đạp cho tên khốn này mấy phát, nhưng lại ngửi thấy mùi Whiskey toả hương thơm nồng, ngọt ngào như cánh hoa.
Vô cùng kích thích!
Loại hơi thở khô nóng này rất dễ làm con người ta lung lạc.
Đổng Từ nhắm mắt, tự an ủi bản thân không thể dùng biện pháp mạnh với con ma men này, cô như ngừng thở, cố gắng nghe xem đầu dây bên kia muốn nói gì.
“Là thế này, từ lúc Dung Dung đóng phim, bọn anh cũng hiếm khi gặp mặt, chỉ toàn liên lạc qua điện thoại hoặc internet. Nhưng mấy ngày gần đây, anh không gọi cho Dung Dung được, thành ra hơi lo. Anh thì chưa về nước, trong giới giải trí cũng không thân thiết với ai, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có mỗi em là có khả năng giúp anh.”
Khó trách Cố Diễm Sinh lại chần chừ, dù biết mối quan hệ giữa bọn họ chỉ là hợp đồng hôn nhân, nhưng bảo vợ mình liên lạc với bạn gái chẳng phải rất quá đáng sao.
Riêng Đổng Từ thấy bình thường, ngược lại, Bùi Tứ Trăn đang say bí tỉ lại cười lạnh. Giọng anh lạnh lẽo như đến từ vực sâu: “Hắn nghĩ hắn là ai mà dám nhờ vợ mình liên lạc với tình nhân?”
Âm lượng câu này tuy không lớn nhưng thừa sức để đầu dây bên kia nghe được: “Ai đang ở chỗ em vậy?”
Giọng Đổng Từ vẫn rất bình tĩnh: “À, là nhân viên phục vụ, suýt nữa quên mất mình chưa ăn khuya nên gọi.”
Bùi Tứ Trăn nghiêng đầu nhìn cô: “Thì ra anh là bữa ‘ăn khuya’ sao, có yêu cầu Room Service không?” (*là hình thức phục vụ ăn uống tại phòng của khách lưu trú. Nếu là bữa ăn chính, thức ăn thường được phục vụ bằng xe đẩy, có dụng cụ hỗ trợ giữ nóng thức ăn cho khách; còn với trường hợp đột xuất, nhân viên có thể dùng khay để nhanh chóng mang thức ăn lên phục vụ khách.)
Nói đến “Ăn khuya”, từ ánh mắt đến giọng của Bùi Tứ Trăn đều lạnh lùng, lạnh nhưng vẫn toát lên vẻ mê hoặc.
Tâm trí Đổng Từ đột nhiên xuất hiện vô số hình ảnh, nhiệt độ không khí theo đó lên cao. Loại phản xạ có điều kiện này vô tình đẩy cô vào hố lửa, còn kẻ khởi xướng thì vẫn dửng dưng, làm cô muốn bóp chết anh ta cho xong chuyện… không thôi sau này còn bị hành hạ dài dài.
Cũng may Cố Diễm Sinh đang vui nên không chú ý động tĩnh bên này.
“Tốt quá rồi.”
“Không có gì, thế nhé.”
Đổng Từ cúp máy, thừa dịp Bùi Tứ Trăn mất cảnh giác, đứng bật dậy giẫm mạnh lên chân anh.
Hai người đều đi chân trần, cho dù chân Đổng Từ vừa nhỏ lại vừa mềm, nhưng với sức lực lớn như vậy, Bùi Tứ Trăn cũng phải nhíu mày.
“Muốn gãy chân hay sao mà mạnh bạo dữ vậy?”
“Ai cần anh lo.”
Đổng Từ bực bội khoát tay.
Bùi Tứ Trăn đứng lên, sắc mặt âm trầm nhìn Đổng Từ: “Không lo chẳng lẽ để em bị ức hiếp?”
Đổng Từ sửng sốt: “Tôi bị ức hiếp lúc nào, mọi chuyện không hề như anh nghĩ.”
Bùi Tứ Trăn nhếch miệng cười, nhưng lại khiến đối phương lạnh toát sống lưng: “Em đã biết hắn ta ngoại tình từ lâu, mà hắn cũng không giấu giếm. Đã vậy thì cũng thôi đi, đằng này còn dám nhờ vả, nếu không vì coi thường em không nơi nương tựa thì là vì cái gì?”
Quả nhiên, cuộc gọi này vô tình giúp Bùi Tứ Trăn phát hiện ra chỗ gì đó không ổn.
Đổng Từ thấy anh gặng hỏi nên càng cảnh giác hơn, cô cười: “Tôi đã nói rồi, mạnh ai nấy sống, chuyện này có gì lạ đâu, cuộc đời này đâu thiếu những trường hợp như vậy?”
Bùi Tứ Trăn nhướng mày: “Đúng là không thiếu, nhưng số người dám giúp chồng mình chăm sóc tình nhân của chồng lại rất hiếm.”
Đây không phải là mối quan hệ vợ chồng bình thường, lời giải thích mạnh ai nấy sống quá vô lý.
Nếu Đổng Từ là vợ anh, nửa đêm nghe điện thoại mà có người tới phòng cô phục vụ bữa khuya thì không thể nào không nghi ngờ.
Đàn ông là thế.
Nếu đổi lại là anh, anh sẽ không hỏi mà lập tức tới tận nơi kiểm tra, có khi giết người luôn cũng nên.
Còn nếu tận mắt thấy Đổng Từ vì ôm ấp tên đàn ông khác mà ngắt điện thoại của anh, dù có giết tên khốn khiếp đó cũng chưa chắc tiêu được cơn thịnh nộ trong lòng.
Nhưng cuối cùng, người chồng hợp pháp đó lại chẳng mảy may quan tâm.
Tầm mắt Bùi Tứ Trăn tối lại, trừ phi ngay từ đầu… bọn họ ông ăn chả bà ăn nem, không chỉ riêng mình Cố Diễm Sinh có tình nhân mà…
Với tính cách của Đổng Từ, chuyện này hoàn toàn không có khả năng.
Bị ánh mắt của Bùi Tứ Trăn nhìn đến tê dại, giống như mọi bí mật cô cất công che giấu bấy lâu đều phơi bày trước mặt anh.
Cô lùi về sau một bước, trấn định nói: “Hôm nay anh say quá rồi, chuyện điện thoại tôi không so đo với anh, mong rằng sau này anh đừng làm mấy chuyện vô bổ như thế nữa. Mối quan hệ giữa chúng ta vốn đã không còn như trước.”
Nói xong câu cuối cùng, Đổng Từ nhặt đôi giày trên mặt đất lên quay đầu bước đi.
Lần này Bùi Tứ Trăn không cản cô.
Anh nhìn Đổng Từ, chân trắng váy dài, bước đi uyển chuyển, đừng cong trên lưng hệt như đuôi cá. Có lẽ, những thứ phàm tục bẩn thỉu không bao giờ có cửa chạm đến khí chất của cô, Đổng Từ quá quyến rũ, quyến rũ đến độ lý trí lúc nào cũng thôi thúc anh chiếm lấy cô, từ đầu sợi tóc đến cuối ngón chân… tất cả đều phải thuộc về anh.
Nếu anh không thể làm chồng cô thì kẻ khác cũng đừng hòng mơ tưởng.
Bùi Tứ Trăn càng nghĩ càng giận, con ngươi đen nhánh trũng xuống như vực sâu vạn trượng.
Anh nhìn chăm chăm bóng dáng biến mất sau cánh cửa, tay gọi điện thoại.
“Tôi muốn điều tra vài chuyện.”
*
Đổng Từ chưa bao giờ nghĩ mình có thể bình tĩnh đến vậy, mặc dù đêm nay đã phải đối phó với quá nhiều vấn đề.
Cũng may tối hôm qua tuy gặp bất lợi nhưng kết quả lại không tồi.
Sáng nay không phải chạm mặt tên đại thiếu gia kia, mà đâu chỉ buổi sáng, đến tối cũng không thấy đâu.
Mấy ngày tiếp theo, khi mọi người đã hết kì hạn nghỉ phép, Đổng Từ vẫn không gặp Bùi Tứ Trăn, nghe nói có việc phải ra nước ngoài.
Cũng phải thôi, lấy thân phận của anh ta mà có thể ở nơi núi tuyết này vui chơi cả tuần mới là chuyện quái lạ.
Đổng Từ còn tưởng Bùi Tứ Trăn tức giận đủ rồi, gây sự đủ rồi, nhưng không ngờ lúc rời làng du lịch lại nhận được tin nhắn.
[Liên hệ với người này, tên, số điện thoại.]
Nội dung vô cùng ngắn gọn, cách nói chuyện ra lệnh mang thương hiệu đặc trưng của Bùi Tứ Trăn. Đến lai lịch của dãy số này cũng không thèm nói, chỉ bảo Đổng Từ liên hệ, Bùi Tứ Trăn tin chắc cô sẽ cần dùng tới.
Nếu là trước đây, Đổng Từ không có lý do để bận tâm.
Nhưng hiện tại không được.
Bức họa của ông ngoại Đổng Từ vẫn còn nằm trong tay Cố phu, Cố phu nhân muốn tranh chức Phó chủ tịch.
Nhờ có chuyến du
Cố phu nhân nhất định phải lấy vị trí này cho bằng được, sắp tới Đổng Từ còn phải tới lui thường xuyên hơn với Lê Mẫn, khai thông mối quan hệ này hơn nữa.
Mà Bùi Tứ Trăn là cháu ngoại Lê Mẫn, có mối quan hệ này chắn ngang, Đổng Từ chưa đánh đã thua, cô có chuyện cần nhờ, anh ta thì nắm quyền chủ động, vì thế cô càng không thể hành xử tùy hứng, trừ phi bản thân không cần lợi thế đó nữa.
Khỏi nói cũng biết Đổng Từ sẽ không để chuyện này xảy ra, cho nên cô phải nhịn.
Người trưởng thành chỉ suy xét giữa lợi và hại.
Đổng Từ thức thời hồi âm [Được]
Chốc lát sau lại có tin nhắn mới [Ngoan, anh sẽ về sớm.]
Thái độ này làm như không có anh ta ở đây thì Đổng Từ sẽ thừa cơ ăn vụng không bằng.
Đã nắm chốt cửa mà còn chưa yên tâm?
Đổng Từ nhìn tin nhắn, cảm thấy thật buồn cười, vừa ngước đầu lên thì gặp trợ lý: “Chị, đợt này chị đi nghỉ dưỡng thật sao?”
Trợ lý Tiểu Ngư tới sân bay đón Đổng Từ, hộ tống cô lên xe y như bảo mẫu, dọc đường đi cứ nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt khó tin.
Đổng Từ uống một hớp: “Sao vậy?”
Chu Tiểu Ngư than ngắn thở dài: “Trông chị đâu giống đi du lịch, y như thức trắng bảy ngày vậy, nếu không sao mắt chị lại thâm quầng thế kia?”
Không những trợ lý cô nói, mà mấy người đại diện trong công ty cũng thế, hên là họ biết cô đi du lịch, không biết còn tưởng cô đi trốn nợ.
Đổng Từ có khổ mà không nói được: “Gần đây ngủ không ngon giấc, già rồi nên hay nằm mơ.”
Bước tới bước lui chỉ xoay quanh mấy cơn ác mộng đó.
Bùi Tứ Trăn đúng là âm hồn bất tán, chỉ trách kí ức năm nó để lại cho cô quá nhiều ấn tượng, sau này lại càng dữ dội hơn.
Làm người trưởng thành thật phiền não.
Đổng Từ chống đầu xoa thái dương, Tiểu Ngư đang định khuyên cô nghỉ ngơi thêm vài tiếng, thì phía ông chủ lớn đã gọi điện cần gặp.
“Ngụy tổng về rồi, bảo chị qua đó một chuyến.”
“Ừ.”
Đổng Từ cầm túi đứng lên, bước vào thang máy chuyên dụng đi thẳng lên tầng cao nhất.
“Đi chơi về rồi à, bên khu đó có gì vui không?” Một nữ bí thư lớn tuổi chào hỏi Đổng Từ, còn bưng cà phê cho cô, trên đó có hai tách trà kiểu Ý.
Đổng Từ nhận cà phê từ tay đối phương, cười nói: “Vui lắm, rất kích thích, thôi em vào đây, chắc chị Triệu cũng đang bận.”
Bí thư Triệu chớp mắt nhìn Đổng Từ, nói nhỏ: “Ngụy tổng có quà cho cô.”
Đổng Từ cười, cô đẩy cửa bước vào, liếc mắt một cái là thấy ngay bóng người đang đứng bên cửa sổ sát đất, đâylà người sáng lập công ty truyền thông Cực Quang – Ngụy Tấn An.
Dáng dấp Ngụy Tấn An nho nhã, mang kính gọng vàng, gương mặt tuấn lãng, tuổi ngoài năm mươi, có nét ổn trọng. Đang tiếp điện thoại, thấy Đổng Từ tới, dăm ba câu liền cúp máy: “Đến rồi à.”
Đổng Từ đẩy một tách qua người ngồi đối diện, cười bảo: “Chú Ngụy, nghe nói chú có quà cho con hử?”
Ngụy Tấn An đưa quà cho cô, còn cẩn thận quan sát Đổng Từ: “Nhìn con có vẻ tiều tụy, ít uống cà phê lại.”
“Không liên quan đến cà phê.”
Đổng Từ thở dài, cô mở hộp ra, bên trong là một chiếc cài áo ballet đính kim cương, dáng múa ưu nhã của thiếu nữ này lay động tà váy, vừa sinh động vừa đẹp đẽ. Nếu trên đời này có người tặng trang sức cho cô mà cô có thể không khách sao mà nhận chúng thì chỉ có mỗi mình Ngụy Tấn An.
Đã từng có khoảng thời gian dài Đổng Từ nghĩ Ngụy Tấn An mới là ba mình, thậm chí còn xét nghiệm ADN, đáng tiếc không phải.
Khi Đổng Từ còn nhỏ, lúc nào cũng tự hỏi tại sao cuộc đời không thể giống như phim truyền hình, đương nhiên, Đổng Từ cũng buồn vì mẹ mình quá nhu nhược nên mới để cục diện rối rắm này cho cô giải quyết.
“Ngày bé con múa ballet đẹp lắm, sao lại nhíu mày, không thích à?”
“Nào có, con thích lắm.”
Đổng Từ tiện tay cài lên áo khoác, món đồ nhỏ bé này làm chiếc áo sáng sủa hơn.
Ngụy Tấn An uống cà phê, giọng nói nhọc lòng: “Rất đẹp, nhưng mà này, con mới có bao nhiêu tuổi mà trang điểm đậm quá, nhìn âm u không có khí chất.”
“Âm u chỗ nào chứ, cái này gọi là phong cách Pháp thanh lịch, chú không biết thì đừng đoán bừa.”
“Haizz, khác nhau hoàn toàn.”
“Con sợ chú rồi đó, dẫu sao con cũng đã là vợ người ta, chú cứ bắt con ăn mặc như thiếu nữ có phải kì cục lắm không?”
Đổng Từ cười tít mắt, tâm trạng cũng tốt hơn, cách hai người nói chuyện không giống ông chủ và nhân viên mà giống một đôi cha con bình thường.
Chỉ là khi hai chữ “Phu nhân” cất lên, Ngụy Tấn An mím môi: “Hai ngày trước, chú gặp Cố Đông Viễn trong buổi tiệc tối.”
Cố Đông Viễn là gia chủ nhà họ Cố đời thứ hai ở Hương Giang, con trưởng của vợ cả, cũng là ba ruột của Cố Diễm Sinh, ba chồng Đổng Từ.
“Sau đó?”
“Chú hỏi ông ta có định bán lại căn nhà ở Tô Châu không.”
Đổng Từ mân mê tập văn kiện trên bàn, nhìn như không mấy quan tâm: “Ông ta nói thế nào?”
Tay Ngụy Tấn An kẹp điếu thuốc: “Ông ta nói nếu có người muốn mua thì ông ta sẽ bán, giá ba trăm triệu.”
“Cũng biết tính quá nhỉ.”
Đổng Từ tươi cười lạnh: “Năm ấy nhà họ Cố mua căn nhà đó chỉ với hai mươi triệu, bây giờ mới ngoái đầu một cái đã tăng giá lên gấp mười lần?”
Sắc mặt Ngụy Tấn An cũng khó coi, nhưng vẫn là khuyên cô: “Từ bảo bối, con coi như gia đình đó lạm phát đi.”
“Nhớ năm nào ông ngoại mua căn nhà chỉ vỏn vẹn ba triệu, cuối cùng ba con lại bán tài sản của bố vợ đổi lấy hai mươi triệu. Chú thấy đó, bảo sao mấy vụ làm ăn của ông ta thuận lợi như vậy, một vốn bốn lời.”
“Đừng nhắc tới ông ta làm gì, sớm muộn gì cũng bị quả báo.”
Ngụy Tấn An đã hút đến điếu thứ hai, hơi khói bao phủ làm mờ gương mặt ông: “Nếu sớm biết ông ta chó cùng rứt giậu, chúng ta đã không làm căng chuyện này, mà con cũng không bị ông ta ‘bán’ cho nhà họ Cố.”
Từ “Bán” ở đây không phải mua bán mà là bán trong bán đứng.
Đổng Từ điềm nhiên đáp: “Ông ta muốn làm gì cũng phải có sự đồng ý của con, muốn bán thì chỉ có con mới được bán, nhưng lão già đó cũng biết cách giật dây lắm, nếu ông ta không lén lút thông đồng với nhà họ Cố, thì chú nghĩ liệu con có trơ mắt nhìn nhà họ Đổng bị khai phá thành điểm du lịch không?”
Cô sờ ngón áp út, trên đó không có chiếc nhẫn nào: “Lại nói, cho dù là hợp đồng hôn nhân nhưng con đâu dại gì làm công ích, con giúp bọn họ giải quyết chút chuyện, đổi lại bọn họ phải trả thù lao cho con, qua mấy năm nữa kiếm đủ ba trăm triệu chuộc nhà về, không phải tốt hơn sao?”