Đổng Từ xem hôn nhân như trò đùa không phải mới ngày một ngày hai.
Không những bị hoàn cảnh ảnh hưởng, mà còn vì cuộc hôn nhân đi trước của người cha “làm gương tốt”, thế nên rất khó để cô có suy nghĩ rằng, hôn nhân là một thứ gì đó rất thiêng liêng.
Thế nhưng giữa tự nguyện và ép buộc chung quy vẫn là hai chuyện khác nhau, Đổng Từ không muốn nghĩ nhiều đến mấy chuyện vặt vãnh đó, mất công lại ảnh hưởng tâm trạng.
Ngụy Tấn An nhìn Đổng Từ lớn lên nên rất hiểu tính cô, mà cũng vì quá hiểu nên ông mới vì chuyện này mà canh cánh trong lòng.
Đáng ra phải là một cô gái sống vô lo vô nghĩ, chỉ tiếc…
Ngụy Tấn An dập điếu thuốc, bước tới vỗ vỗ vai Đổng Từ.
“Chú biết con đủ khả năng đánh cược, nhưng điều đó không nghĩa tất cả những lá bài trong tay con đều là con bài chốt.”
“Nhà họ Cố là một con cáo già, vì tài sản mà chuyện khốn nạn nào cũng dám làm, đến lúc ông cụ mất rồi, cho dù có hợp đồng cũng chưa chắc con có thể lấy lại căn nhà ở Tô Châu, kiện tụng là chuyện tất yếu phải xảy ra.”
Đầu óc Đổng Từ xưa nay vốn không phải hạng tầm thường, tất cả những nguy cơ này cô đã từng nghĩ tới, đặc biệt là sau khi tiếp xúc với người nhà họ Cố.
Cô cười cười: “Con biết chứ, bọn họ và ba con đều cùng một loại người mà.”
Ngụy Tấn An lại vỗ vai Đổng Từ, ông biết cô bé mình nuôi từ nhỏ đến lớn này rất thông minh: “Con lúc nào cũng vậy, chỉ cần có lợi ích, chuyện gì cũng dám làm. Nếu bọn họ đã hứa bán lại nhà cho con, tại sao vẫn ra giá với người khác?”
Đổng Từ trầm mặc.
Ngụy Tấn An xoa xoa ấn đường: “Cho nên chúng ta phải có sự chuẩn bị trước, bằng không sẽ rơi vào thế bị động…”
Đổng Từ nhắm mắt lại: “Vâng” một tiếng.
Chuyện rắc rối này tính đi tính lại vẫn thấy đau đầu.
Mấy ngày nay, không có ngày nào Đổng Từ ngủ yên, bây giờ cô không nghĩ đến chuyện chuộc lại ngôi nhà ba trăm triệu, cũng không nhớ đến hợp đồng hôn nhân, cô chỉ muốn ngủ.
Thậm chí còn mơ một ngày mình được ngủ mười hai tiếng đồng hồ, không có phiền não, cũng không cần động não, mỗi ngày trôi qua thật yên bình hạnh phúc, cũng thực điên cuồng!
Thời điểm khi bọn họ còn điên cuồng, nếu Đổng Từ nói muốn sao trên trời, Bùi Tứ Trăn sẽ không nề nà ”bắc thang” mua hết cánh rừng đó, đồng nghĩa với việc những ngôi sao trong rừng sẽ thuộc quyền sở hữu của cô.
Đêm hè, có khi ở dưới gốc cây, có khi nằm trên xích đu hôn nhau triền miên trong tiếng lá rơi xào xạc cùng tiếng ve kêu đầu mùa.
Không biết ngày đêm, không biết xấu hổ, mỗi một lần chiếm hữu đều bước tới điểm cực hạn, đến mức mỗi tấc xương cốt trên người đều quyện vào nhau…
Tuổi trẻ thật tốt biết bao.
Đừng nói không phiền não, dù có đi chăng nữa cũng bị cảm giác điên cuồng này xua tan một cách dễ dàng.
Đổng Từ thấy gần đây mình bắt đầu có những suy nghĩ lệch lạc, Bùi Tứ Trăn chính là kẻ mang tội nhiều nhất, đều tại anh ta khơi lên mấy hồi ức ‘độc’ đó.
Chuyện cũ lãng mạn như tiểu thuyết ngôn tình, có người trưởng thành nào cưỡng lại cho được.
Đặc biệt mấy năm nay Đổng Từ chỉ lo đấu đá so chiêu với cha đẻ Kỷ Bảo Hoa, thời gian còn lại đều vùi đầu đóng phim, nói gì đến nghỉ ngơi, ngay cả tâm trạng để nghỉ ngơi cũng không có. Việc trước mắt còn lo chưa xong đã mơ tưởng đến chuyện hưởng thụ, chẳng lẽ cô đang tiếc nuối mấy thứ điên rồ mình từng làm bảy năm trước?
Đau khổ làm sao!
Đến Đổng Từ cũng phải tự đồng cảm bản thân, cô chuyển đề tài: “Chú Ngụy, con muốn tham dự buổi ra mắt phim [Sơn Hải] cuối tuần này.”
Ngụy Tấn An ngạc nhiên: ”Chẳng phải con rất lười tới mấy sự kiện này sao?”
Đổng Từ đúng thật là rất lười, cô chỉ đi khi buổi ra mắt đó cô là diễn viên chính, còn những buổi công chiếu được mời, cô rất ít khi đi.
[Sơn Hải] là bộ phim ăn khách được cả hai giới trong và ngoài nước quan tâm, cũng là tác phẩm điện ảnh đỉnh cao mà cả giới truyền thông đua nhau đưa tin.
Nhưng đây không phải nguyên nhân lớn nhất khiến Đổng Từ muốn đi, mà vì bạn gái của Cố Diễm Sinh – Bạch Dung diễn vai phụ trong phim này.
Quy mô buổi lễ công chiếu cực lớn, lộng lẫy chói mắt, các ngôi sao nổi tiếng đều tề tụ về đây.
Đêm đó không chỉ mời người bên mảng đầu tư điện ảnh, mà còn mời thêm một số nhân vật có tầm ảnh hưởng trong giới kinh doanh và giới giải trí.
Đổng Từ xuất hiện, đám truyền thông lại có thêm chủ đề múa bút.
Đến nay cô được xem là một trong những diễn viên trẻ nhất trong giới, thành tích cá nhân cao, ra mắt đã mười năm nhưng gần như không nhận phim truyền hình, đại đa số đều là phim điện ảnh.
Số lượng không nhiều, nhưng tất cả các tác phẩm ấy đều nổi tiếng.
Thậm chí có một số bộ còn được mệnh danh là ‘thần tác’, giải thưởng nhiều không kể xiết, một bước nâng Đổng Từ lên vị trí như hiện tại.
Vừa có tài nguyên vừa có tố chất, kỹ năng diễn xuất của Đổng Từ cũng nằm trong phái thực lực, lối diễn có hồn, là nhân vật tuy còn trẻ nhưng bản lĩnh có thừa. Nếu không đóng phim thì hiếm lắm mới thấy cô xuất hiện, hơn nữa còn hạn chế công tác tuyên truyền, bằng không độ nổi tiếng của cô còn hơn cả thế.
***
Vì ngủ quên nên Đổng Từ đi khá trễ, tới nơi công chiếu, rất dễ thấy phía trước cô có một cô gái, đúng là Bạch Dung.
Bạch Dung là diễn viên hạng C, rút lui khỏi giới đã hai năm, mới quay trở lại mà được nhận vai phụ trong [Sơn Hải] cũng xem như may mắn.
Vì muốn thu hút ánh đèn của giới truyền thông, Bạch Dung ăn mặc rất kích thích, váy dài khoét cổ chữ V lộ ngực, khuôn mặt thanh lệ, dáng người gợi cảm, khiến người ta phải mở rộng tầm mắt, thế nào ngày mai cũng lên báo lá cải.
Nhưng khi Đổng Từ vừa xuất hiện, tất cả đèn flash cùng tiếng thét chói tai đều dồn hết vào cô.
Ánh đèn lóe lên liên tục, tiếng thét chói tai cũng vang lên không ngớt.
Cô nghiễm nhiên trở thành người làm chủ sân khấu.
Vẻ dịu dàng tươi cười của Bạch Dung bỗng chức cứng đờ, cô ta giơ cổ tay, cúi đầu vén tóc ra sau gáy, lúc ngẩng đầu lên, độ cong trên môi đã quay về trạng thái như lúc đầu.
Cô ta xem như mình đã hoàn thành nhiệm vụ, ra vẻ mình không mấy quan tâm đến vấn đề bị ngó lơ, nhưng tại khoảnh khắc lách khỏi phạm vi máy ảnh, hai tay Bạch Dung bất giác nắm chặt.
Chẳng mấy khi thấy Đổng Từ tham gia sự kiện, Ngụy Tấn An thuận tiện dẫn cô làm quen với các vị đạo diễn nước ngoài và nhà sản xuất, nhân cơ hội mở rộng mối quan hệ.
Buổi tiệc này đâu đâu cũng quần là áo lụa, sắc nước hương trời, tuấn nam mỹ nữ vô số, nhưng Đổng Từ vẫn có cái gì đó rất riêng khiến mọi người phải ngoái đầu nhìn.
Thậm chí không cần lễ phục lộng lẫy mà chỉ ăn mặc đơn giản thôi cũng không tài nào lấn át nổi khí chất lẫn tướng mạo vốn đã quá kinh diễm ấy.
Bùi Tứ Trăn và người bạn thân thiết cũng vừa mới đến, chưa kịp làm gì thì tầm mắt anh đã bị hướng bên kia câu mất.
Hồi lâu sau mới quyến luyến thu về.
Diệp Cảnh Trình quen Bùi Tứ Trăn từ tấm bé nên biết mắt nhìn của người đàn ông này còn cao hơn đầu, thế nhưng đây là lần đầu anh chàng thấy anh như vậy, chớp chớp mắt hỏi: “Đẹp lắm đúng không?”
Bùi Tứ Trăn quay đầu: “Sao?”
Diệp Cảnh Trình cười nói: “Ha ha ha, không trách cậu được, dù sao cũng là Đổng Từ, có đàn ông nào gặp cô ấy mà không quay đầu nhìn hai lần, trừ phi tên đó không phải ‘đàn ông’.”
Bùi Tứ Trăn mím môi, tỏ vẻ không vui.
Diệp Cảnh Trình lớn gan nên không phát hiện: “Mà khoan, đừng nói cậu quen Đổng Từ
Bùi Tứ Trăn ảm đạm nói: “Quen.”
Diệp Cảnh Trình giật mình: “Đến cả cậu cũng biết sao, không ngờ luôn, chẳng trách hai bộ phim hợp tác với nước ngoài mà cô ấy đóng có doanh thu phòng vé rất khá.”
Cảm thán Diệp Cảnh Trình lại cười: “Lâu rồi mới thấy cậu để mắt người ta, nếu là ai khác tôi còn giới thiệu cho cậu được, nhưng riêng cô gái này thì tôi hết cách.”
Bùi Tứ Trăn nhếch miệng: “Tại sao?”
Sản nghiệp Bùi thị trải rộng trong và ngoài nước, chủ yếu kinh doanh bên mảng năng lượng, bất động sản và khách sạn, hoàn toàn không liên quan đến ngành giải trí. Tuy vậy, ngành này lại là miếng mồi ngon của đám tư bản, không ai không biết lợi nhuận từ nó lớn đến mức nào.
Diệp Cảnh Trình cầm ly rượu, giải thích: “Đổng Từ ít khi xuất đầu lộ diện, đến mấy tin lá cải cũng kiếm không ra, nếu lỡ một ngày nào đó người ta đồn cô ấy đồng tính luyến ái, mọi người cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên. Đúng rồi, xuất thân của cô gái này cũng đáng gờm lắm, trong nhà không thiếu tiền, cũng không thiếu người chống lưng, hơn nữa còn biết giữ mình, nếu cậu cảm thấy hứng thú thì nên lấy hết vốn luyến của mình ra mồi chài người ta thì may ra còn có cơ hội.”
Thật ra Diệp Cảnh Trình chỉ tiện miệng nói thôi, anh ta không nghĩ Bùi Tứ Trăn sẽ thích Đổng Từ mặc dù Đổng Từ là người đủ tiêu chuẩn.
Theo như những gì mà Diệp Cảnh Trình biết về Bùi Tứ Trăn, thà thẳng tay dâng người lên tận họng tên nhãi này còn hơn.
Nhưng cậu chàng này cố tình chỉ biết soi mói, sợ người ta không sạch sẽ từ trong tới ngoài, khùng điên đòi tới Tây Tạng thanh lọc tâm hồn, ngâm suối ngồi thiền tận mười ngày.
Nếu dám để đàn bà tắm gội đốt hương, cởi sạch quỳ trên giường chờ anh thì…
Bùi Tứ Trăn chính là loại người theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ, một kẻ có khả năng khống chế dục vọng đến mức biến thái.
Đồ dị hợm.
Nội tâm Diệp Cảnh Trình điên cuồng phỉ nhổ gã bạn thân, giây tiếp theo lại phát hiện Bùi Tứ Trăn vẫn chưa hết hứng thú, đề tài vẫn xoay quanh Đổng Từ.
”Người đàn ông đứng cạnh Đổng Từ là ai?”
Bùi Tứ Trăn đã sớm chú ý đến người này, nhìn điệu bộ chăm sóc bảo vệ của người đàn ông đó cũng đủ biết hai họ không phải bạn bình thường.
Diệp Cảnh Trình ngẩng đầu nhìn qua, cười tủm tỉm nói: “À, là Ngụy Tấn An, làm chung ngành với nhà tôi, ông ta là người đầu tiên phát hiện tài năng của Đổng Từ, nghe nói bọn họ có mối quan hệ rất thân thiết.”
Bùi Tứ Trăn nhớ đến tập tư liệu vừa chuyển đến tay mình hai ngày trước, ánh mắt u ám: “Thì ra ông ta tên Ngụy Tấn An.”
Diệp Cảnh Trình lại ngạc nhiên: “Cậu cũng biết ông ta sao?”
Bùi Tứ Trăn cười cười: “Không quen nhưng thử qua đó làm quen xem.”
Mặc dù chỉ là khách mời tạm thời, nhưng cũng có không ít khách khứa đến bắt chuyện với họ, đáng tiếc lại bị ngó lơ, bước chân chăm chăm về phía Ngụy Tấn An.
Diệp Cảnh Trình có cảm giác, Bùi Tứ Trăn đồng ý đến buổi công chiếu này không phải vì rảnh rỗi sinh nông nổi, mà là vì muốn chen chân vào mảng thị trường béo bở.
Nhưng dù vậy cũng đâu đến mức đích thân vị đại thiếu gia này ra tay?
Diệp Cảnh Trình càng nghĩ càng không hiểu.
Tiệc rượu buổi công chiếu vừa bắt đầu không lâu, Đổng Từ để ý nãy giờ mới thấy Bạch Dung, đang định tới chỗ cô ta thì lại xui xẻo chạm mặt vị khách không mời mà đến.
Cô lại gặp Bùi Tứ Trăn.
Việc Bùi Tứ Trăn tới đây là tình huống ngoài tầm kiểm soát, Đổng Từ còn tưởng mình bị ảo giác.
Nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì Đổng Từ cũng phải gặp bác sĩ tâm lý, hơn nữa còn có khả năng bác sĩ bảo cô nên có thêm tình nhân, một hai người chưa chắc đã đủ… nếu không sẽ bị rối loạn tiền đình, mắt thấy Bùi Tứ Trăn sắp tới đây thật, cô lập tức vứt cái suy nghĩ lung tung ấy ra sau đầu.
Đổng Từ nở nụ cười chuẩn mực, dáng vẻ ưu nhã, từ trên xuống dưới không một kẻ hở, đâu ai biết trong tiềm thức của cô vừa lóe lên những ý nghĩ điên rồ đó.
Đêm nay Bùi Tứ Trăn mặc tây trang, đối với những người sinh ra đã có dáng vẻ hơn người, không cần dựa vào trang phục cũng đủ làm nổi bật khí chất.
Diệp Cảnh Trình cũng là con nhà thế gia nổi tiếng, nhưng không vì thế mà anh chàng coi trời bằng vung, hào phóng chào hỏi: “Ngụy tổng, cô Đổng, lâu rồi không gặp.”
”Thì ra là cậu Diệp.”
Ngụy Tấn An quay người cười nói, ánh mắt lái sang người đàn ông cao lớn đang đứng cạnh Diệp Cảnh Trình, sống lưng thẳng tắp, đôi chân thon dài. Nhưng sức hấp dẫn và diện mạo của người đàn ông này chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là khí chất khủng bố của cậu ta.
Hóa ra người sở hữu khí chất hiếm thấy này lại trẻ như vậy.
Diệp Cảnh Trình cười giới thiệu: “Đây là bạn thân của tôi, cậu ấy rất ít khi về nước, nhưng vì chuyện đầu tư nên phải về, có lẽ Ngụy tổng cũng biết.”
Lời giới thiệu như vậy hiển nhiên khiến người khác không dám ngó lơ.
Ngụy Tấn An nhất thời không đoán ra, Đổng Từ thấy thế, cười giải vây: “Chú Ngụy, vị này chính là ngài Bùi Tứ Trăn.”
Hai tiếng “Chú Ngụy” không nhẹ không nặng, vô cùng tự nhiên, bọn họ chắc chắn có mối quan hệ không tầm thường.
Ánh mắt Bùi Tứ Trăn lạnh lẽo, mối quan hệ mập mờ này luôn nhắc nhớ anh phải mau chóng có được cô càng sớm càng tốt.
”Bùi…”
Ngụy Tấn An ngừng lại, cuối cùng cũng biết đây là ai, sở dĩ bị lỡ nhịp là vì có chút ngoài ý muốn. Tuy buổi lễ này đủ uy tín để mời những nhân vật lớn nhưng không ngờ lại có thể mời được đối phương có địa vị cao như vậy. Ông vươn tay: “Hóa ra là Bùi đại thiếu, ngưỡng mộ đã lâu, đúng là rồng đến nhà tôm.”
Bùi Tứ Trăn ‘vô tình’ nhìn lướt qua Đổng Từ, sau đó vươn tay: “Ngụy tổng, rất vui được gặp.”