"Cô Trâu… có tửu lượng thật tốt!" Đôi mày anh tuấn nhướng lên, môi mỏng khẽ mở, giọng nói trầm ấm cất lên. Anh đột ngột đứng dậy lập tức cao hơn Trâu Tiểu Hồng nửa cái đầu, đôi mắt dần rũ xuống, ánh mắt dừng ở đôi môi đỏ thắm của cô gái, hận ý trong lòng càng nhiều hơn.Trâu Tiểu Hồng lảng tránh người về sau, lùi lại một bước để nới rộng khoảng cách giữa hai người, lúc ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt của anh."Tôi đây không biết hóa ra tửu lượng của cô Trâu lại tốt đến vậy, thật đáng tiếc..."Lúc trước không uống rượu? Uống rượu vào sẽ choáng váng, dù trên phố đông người cũng sẽ bất tỉnh rồi ngủ thiếp đi? Ai đã hứa không uống rượu Ai thề không uống rượu nữa?"Việc mà Kỳ Hiểu An tôi không biết, có lẽ, còn nhiều lắm!" Giọng nói trầm mạnh khiến Trâu Tiểu Hồng bừng tỉnh, nhận ra sự mỉa mai trong lời nói của anh, cô nâng ly cười ngọt ngào: "Tôi kính anh một ly này, tổng giám đốc Kỳ cứ tự nhiên..." Dứt lời, cô ngửa đầu một hơi uống cạn.Người này đã từng say khướt ôm anh nũng nịu như một đứa trẻ? Ai đã từng giả vờ say sống chết không chịu rời giường anh? Là ai… ai đã hứa không uống rượu?Bỗng dưng, trong đầu cô vang lên giọng nói trầm ấm "không uống rượu" khiến trái tim Trâu Tiểu Hồng như thắt lại, nhịp tim lệch đi một nhịp, cô lập tức lắc đầu để xóa đi những ký ức như thước phim đen trắng kia.Vài phút trước...Đôi giày cao gót màu be có đính cườm và nạm kim cương, cùng với váy midi dài đến gối màu vàng ngỗng, tóc ngang vai được búi hờ hững sau đôi hoa tai kim cương. Trâu Tiểu Hồng hít một hơi thật sâu sau đó khóe môi lại cong lên, trên nét mặt tinh tế nở nụ cười ngọt ngào, cả người toát lên vẻ đẹp tự tin.Người phục vụ mở cửa phòng VIP, tiếng cười và náo nhiệt bỗng ngưng lại vài giây, Đỗ Thông nhìn thấy Trâu Tiểu Hồng đầu tiên, ông ta lập tức kêu to: "Hiểu Hiểu, đến đây. Nhanh đến chào tổng giám đốc Kỳ..."Nụ cười của cô trong nháy mắt cứng đờ, Trâu Tiểu Hồng kinh ngạc nhìn thẳng phía trước, trong tích tắc, máu trong người cô như đông lại. Trái tim đang đập nhanh vì căng thẳng hình như cũng dừng lại trong giây phút kia. Trong khoảng khắc ấy, mọi thứ xung quanh như không tồn tại. Ngay lúc này, Trâu Tiểu Hồng như sống trong những thước phim đen trắng của quá khứ, gương mặt kiên nghị quen thuộc dần hiện ra rõ ràng, càng ngày càng rõ, cho đến khi cô cảm giác như cổ họng bị ai bóp nghẹt, hô hấp khó khăn.Năm ngón tay tao nhã của Kỳ Hiểu An đang cầm ly trà vừa nhấp một ngụm, giọng nói vang lên khiến anh ngẩng đầu. Vừa ngẩng lên không ngờ lại bắt gặp một đôi mắt trong veo, một bộ đồ màu vàng ngỗng được đặt may riêng vô cùng tinh xảo. Tim chợt thắt lại, năm ngón tay của Kỳ Hiểu An nổi rõ gân xanh, anh đặt tách trà trên bàn, vị trà trong miệng trở nên đắng chát khó nuốt, cả lồng ngực dâng trào lên một cơn oán hận."Chào tổng giám đốc Kỳ, mong ngài giúp đỡ nhiều hơn!" Sau hai giây kinh ngạc ngắn ngủi, Trâu Tiểu Hồng khẽ gật đầu nhẹ. Sau đó tiến lại gần, năm ngón tay thon dài trắng nõn thanh lịch đưa đến trước mặt Kỳ Hiểu An , trên gương mặt thanh tú khẽ nở một nụ cười.Trên gương mặt là nụ cười hoàn hảo nhưng tim cô như thắt lại, hơi thở dồn dập, chân tay cũng lạnh ngắt. Tổng giám đốc Ngân hàng Thương mại mà cô muốn tạo quan hệ lại là anh, thật khiến cho cô bất ngờ.Tổng giám đốc Kỳ?Thật là trớ trêu, hóa ra thế giới này không rộng lớn mà lại nhỏ bé như vậy, bé tới mức chỉ cần rẽ vào một góc nào đó cũng gặp phải.Ánh mắt kia dừng lại ở đôi mắt trong veo, rồi lại lướt qua những đường nét thanh tú trên gương mặt đó, cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên đôi môi kia. Thời gian tích tắc trôi qua, một tiếng "bùm" như pháo hoa rực rỡ trên bầu trời đêm, anh nắm lấy tay của cô, trong tâm trí bỗng ùa về cảm xúc của những cái ôm ấp, bàn tay to lớn của Kỳ Hiểu An siết chặt bàn tay trắng nõn của cô, nhưng nhiệt độ của hai bàn tay chưa kịp hòa hợp thì bàn tay mãnh khảnh đã vội rút ra.Vì không biết được hai người đang phát sinh việc gì, Đỗ Thôngở bên cạnh Trâu Tiểu Hồng giới thiệu: "Hiểu Hiểu, đây là tổng giám đốc Kỳ của Ngân hàng Thương mại. Sau này cô sẽ thường tiếp xúc với tổng giám đốc Kỳ đấy, đều là người trẻ tuổi, sẽ có nhiều chủ đề nói chuyện, không như những lão già cổ hủ lạc hậu này… ngay cả điện thoại di động cũng không biết dùng...""Tổng giám đốc Đỗ thật khiêm tốn, tôi thấy vòng bạn bè của anh..." Bên cạnh, trưởng phòng tín dụng của Ngân hàng Thương mại Hà Huy nhiệt tình nói, sau đó ông ta lướt mắt nhìn sang phía Trâu Đông Hiểu, cười to trêu ghẹo: "Nghe nói cô Trâu vừa mới từ nước ngoài trở về, không ngờ Kiến trúc Hưng Thịnh lại cất giấu một cô gái xinh đẹp như vậy nha...""Trưởng phòng Hà nói đùa rồi, tôi chỉ mới về nước, có rất nhiều chuyện còn chưa hiểu biết nhiều, còn cần ngài phải chỉ điểm và quan tâm nhiều hơn!" Quay người sang hướng Hà Huy mỉm cười, Trâu Tiểu Hồng tao nhã tự tin, khéo léo bắt tay với ông ta."Cô Trâu không chỉ xinh đẹp mà còn rất khéo nói chuyện, khi nào cô có thời gian thì đến ngân hàng của chúng tôi chơi!" Trên đầu mái tóc ngắn thưa thớt, Hà Huy vui vẻ bắt tay Trâu Đông Hiểu, ngón tay cái khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng ma sát da thịt mềm mại của cô, một cảm giác kích thích truyền đến khiến ông ta cảm thấy rất hưng phấn.Khóe môi vẫn nở nụ cười nhưng lông mày Trâu Tiểu Hồng nhẹ nhíu lại khó mà nhận ra được, sự đụng chạm vừa rồi làm cô cảm thấy thật buồn nôn, cô nhanh chóng buông tay ra, hai tay nắm chặc túi xách.Sau khi nhìn thấy hành động vuốt ve trêu ghẹo kia của Hà Nhất Phàm, mí mắt Kỳ Hiểu An rủ xuống che dấu tâm tư. Anh rút ra một điếu thuốc từ hộp thuốc trên bàn, nhướng mày tự nhiên hỏi: "Ở nước ngoài mới trở về à?""Tổng giám đốc Kỳ, để tôi, để tôi..." Đỗ Thôngnhanh tay lẹ mắt cầm bật lửa, cẩn thận từng chút châm điều thuốc cho Kỳ Hiểu An . Một tiếng "xùy" vang lên, sau đó ông ta tự mình ngồi xuống bên cạnh anh: "Hiểu Hiểu