Kỳ Hiểu An giận tái mặt nhìn chằm chằm nụ cười hoàn mỹ của cô, lạnh giọng nói: "Hiếm khi thấy cô Trâu phóng khoáng như vậy, sao tôi lại không uống được chứ!" Nói xong, anh cũng cầm lấy ly rượu lên ưu nhã uống cạn, đôi mắt sắc bén vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Trâu Tiểu Hồng không chớp mắt, rõ ràng là đang tức giận.Không để ý đến ẩn ý sâu xa trong mắt anh, Trâu Tiểu Hồng úp ngược chiếc ly, khiêu khích ra hiệu anh đừng bỏ phí rượu. Sau đó cô quay người bước đến bên cạnh Hà Huy : "Tôi mời trưởng phòng Hà một ly, cảm ơn ngài thời gian qua đã quan tâm đến Kiến trúc Hưng Thịnh. Còn mong ngài sau này có thể giúp đỡ và chỉ bảo nhiều hơn cho Tiểu Trâu!" Trâu Tiểu Hồng nở nụ cười với trưởng phòng Hà, một hơi uống cạn, sau đó vui vẻ cười với Đỗ Minh Lãng, tận lực không chú ý đến ánh mắt âm trầm kia."Được rồi! Sau này có thời gian chúng ta sẽ gặp nhau nhiều hơn!" Mỉm cười nhìn Trâu Tiểu Hồng , ánh mắt gã ta dừng ở cái cổ cao duyên dáng của cô, tiếp đó bàn tay to rộng nắm bàn tay nhỏ bé đang cầm ly rượu kia."Cô Trâu tửu lượng thật tốt, tôi mời cô một ly!" Dứt lời cầm lấy bình rượu hướng về phía Trâu Tiểu Hồng rồi rót rượu vào ly cô.Đôi mắt sáng như sao, Trâu Tiểu Hồng mang ý cười dạt dào, ngón tay mảnh khảnh khéo léo nhận chiếc bình từ Hà Huy , kính cẩn rót đầy rượu cho gã ta: "Trưởng phòng Hà rộng lượng, tửu lượng của Tiểu Trâu không bằng một phần mười của ngài à!" Nhân lúc này thêm rượu vào ly của mình, Trâu Tiểu Hồng thoát khỏi tay của gã ta, cô cực kỳ chán ghét việc gã ta cứ cố ý làm như vô tình đụng chạm cô."Tiểu Trâu, này chỉ mới một chút thôi, không đủ, nào đến đây… thêm chút nữa cho tôi!" Gã ta cố ý cầm tay cô rót rượu vào ly, dùng ngón tay cái xoa xoa làn da mỏng manh của cô, giả vờ vô ý chạm vào, vẻ mặt Hà Huy cười đến sáng lạn."A, trưởng phòng Hà quả nhiên có tửu lượng rất tốt, là lỗi của Tiểu Trâu, nên bị phạt ly này!" Trâu Tiểu Hồng cố gắng gạt đi sự chán ghét trong lòng, trên mặt vẫn cố gắng giữ nụ cười dù bị ông ta lôi kéo rót rượu vào ly. Đồng thời, cô cũng cảm nhận được một ánh mắt âm u bay thẳng về phía mình.Cuối cùng khi đổ đầy rượu, Trâu Tiểu Hồng rút tay về và đặt bình rượu xuống, nhưng vẫn bị gã ta giữ chặt tay."Tiểu Trâu, cô uống quá ít rồi, thêm một chút đi..." Trưởng phòng Hà hơi dùng lực một chút. Một tay nắm lấy tay Trâu Tiểu Hồng , một tay cầm ly rượu của cô, trút nghiêng chai rượu rót rượu vào ly của cô."Để cho trưởng phòng Hà chê cười rồi, tửu lượng của Tiểu Trâu có hạn. Đây… đã là giới hạn rồi!" Trâu Tiểu Hồng lựa thời điểm đổ một ít rượu ra ngoài, cô phải chống cự lại, thời điểm phản kháng thì nên phản kháng, không thể để Hà Huy tùy ý đụng chạm nếu không về sau gã ta sẽ càng không có giới hạn."Người trẻ tuổi nên rèn luyện nhiều hơn!" Thấy cô không thể theo được nữa trưởng phòng Hà cũng không ép buộc, cuối cùng cũng buông tay cô ra.Kỳ Hiểu An vuốt ve ly nước, môi mím lại, cả người toát ra vẻ lạnh lẽo đến đáng sợ."Trưởng phòng Hà có tửu lượng thật tốt..." Kỳ Hiểu An nhấp một ngụm rượu, đột nhiên khen ngợi trưởng phòng Hà, anh nhìn ông ta chằm chằm không chớp mắt.Dễ dàng lợi dụng sàm sỡ cộng thêm hai ly rượu đã xông lên não khiến cảm xúc Hà Huy tăng vọt. Kỳ Hiểu An khen ngợi tửu lượng của ông ta, đương nhiên ông ta rất vui mừng: "Tôi xin kính tổng giám đốc Kỳ, hy vọng sau này ngài giúp đỡ nhiều hơn. Tôi nhất định sẽ làm tốt công việc ở bộ phận tính dụng và hoàn thành tốt mọi công tác ngài giao cho!""Trưởng phòng Hà phụ trách bộ phận tín dụng đã lâu, kinh nghiệm phong phú, theo như trưởng phòng Hà thấy có thể duyệt khoản vay của Kiến trúc Hưng Thịnh không?" Kỳ Hiểu An lắc lắc chất lỏng màu hổ phách trong ly, khóe miệng nhếch lên, mắt nhìn phía Trâu Tiểu Hồng giống như là đang hỏi kinh nghiệm của Hà Huy ."Hiểu Hiểu, cô mau kính tổng giám đốc Kỳ một ly nữa, cảm ơn việc tổng giám đốc Kỳ quan tâm đến Hưng Thịnh đi!" Kỳ Hiểu An chủ động nhắc đến Kiến trúc Hưng Thịnh, lão hồ ly Đỗ Minh Lãng lập tức đưa cho cô ly rượu đầy, nghĩ rằng nhiệm vụ đêm nay mở ra quan hệ này coi như hoàn thành."Tiểu Trâu kính tổng giám đốc Kỳ một ly, cảm ơn ngài đã quan tâm đến Kiến Trúc Hưng Thịnh, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ." Nhìn thấy ánh mắt của Đỗ Minh Lãng, Trâu Tiểu Hồng liền hiểu ý ông ta. Cô mỉm cười, đứng lên, vui vẻ cầm ly rượu hướng phía Kỳ Hiểu An nâng ly, tỏ vẻ tự tin cùng khéo léo.Anh liếc mắt nhìn chất lỏng màu hổ phách đầy tràn trong ly thủy tinh cô đang cầm, Kỳ Hiểu An cười như không cười mở miệng khen Trâu Tiểu Hồng : "Cô Trâu có tửu lượng thật tốt!" Đôi mắt ưng trầm xuống, Kỳ Hiểu An cầm ly rượu lên nuốt xuống một ngụm.Cảm giác cay nồng quanh quẩn trong khoang miệng, một ngụm cay xè như thiêu đốt chảy xuống ruột. Kìm nén cảm giác nhộn nhạo, Kỳ Hiểu An thờ ơ nhả khói về phía Trâu Tiểu Hồng : "Tôi sẽ cân nhắc cẩn thận khoản vay của Kiến trúc Hưng Thịnh!"Khi anh hút thuốc là ai ngang ngược giật lấy điếu thuốc? Là ai đem thuốc và bật lửa của anh vứt vào thùng rác? Là ai nói không chịu được mùi khói, sẽ gây hại tuyến thượng thận? Mà giờ phút này, ai là người bị làn khói thuốc vây quanh vẫn lạnh nhạt mỉm cười?Cô vẫn mỉm cười quyến rũ không quan tâm đến làn khói quanh quẩn trên chóp mũi, Trâu Tiểu Hồng nở nụ cười thật tươi, ngửa đầu uống cạn ly rượu, cứ như ly rượu màu hổ phách kia chỉ là một ly hồng trà không hề có vị cay nồng."Tửu lượng tốt, tửu lượng tốt..." Đỗ Minh Lãng phản ứng đầu tiên, lập tức vỗ tay vui vẻ khen ngợi Trâu Tiểu Hồng ."Đây nhất định là do rượu ngon, cảm ơn tổng giám đốc Đỗ đã tiếp đãi nha!" Hà Huy ngửa đầu uống một hơi sạch ly, nhìn qua phía Kỳ