“Ưm… Ưm…” Đôi môi mọng đột nhiên bị bắt lấy, lưng bị ấn mạnh vào cửa đến đau rát, Trâu Đông Hiểu dùng hai tay đập vào vai người đàn ông, cả người run lên vì tức giận.Sự chống cự và giãy giụa của cô càng kích thích Kỳ An Sinh khiến anh càng trở nên quyết liệt hơn, lòng bàn tay to ôm chặt eo cô, không ngừng siết chặt cánh tay thon dài của cô để nhốt cô vào vòng tay cường tráng, hôn đầy mãnh liệt và mạnh mẽ. Nhắc nhở cô bằng những hành động quyết liệt hơn.Hơi thở có chút quen thuộc nhưng cũng có chút xa lạ mạnh mẽ xâm nhập vào khoang miệng, răng môi hòa quyện vào nhau, Trâu Đông Hiểu cảm thấy toàn bộ khoang miệng mình đều đau và bỏng rát. Lồng ngực cường tráng chặn lại như một bức tường kiên cố, lửa nóng tê dại khiến các giác quan của cô dần dần bị xâm chiếm khiến cô cũng không cưỡng lại được. Trải qua một trận hoan ái, những giọt nước mắt ấm nóng tuôn trào, đôi tay bị nắm yếu ớt rơi xuống hai bên, đôi mắt đỏ hoe.Ý thức được sự im lặng đột ngột của cô, Kỳ An Sinh cũng dần dần thả lỏng sức lực, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm môi cô, dùng bàn tay của mình xoa nhẹ lưng cô rồi nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến. Nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô, trong lòng anh lại sinh ra chút không nỡ.“Hắn không phải là người tốt, em không nên đến gần hắn ta!” Giọng nói của anh khàn khàn, trầm thấp, hơi thở hổn hển, ôm chặt cô thì thầm bên tai, không ngừng thưởng thức đôi tai nhỏ nhắn và quyến rũ của cô.Vì chuyện của quá khứ nên anh hiểu rất rõ điểm nhạy cảm của cô, vậy nên lúc anh khẽ gặm lấy vành tai, Trâu Đông Hiểu không kiềm được mà khẽ run lên, nước mắt trong suốt tuôn rơi, sự bất mãn khiến giọng nói của cô run rẩy: “Nếu gã ta không phải là người tốt, vậy còn anh thì sao? Anh là người tốt à?”Một người đã có gia đình mà vào ban đêm lại đi tìm một người phụ nữ độc thân khác và cưỡng bách họ, vậy có phải là một người tốt không? Không phải còn nguy hiểm hơn cả Lý Kiến Nghiệp sao?“Dù anh không phải người tốt nhưng anh cũng sẽ không buông tha cho em!” Anh hiểu rõ ý nghĩa tốt và xấu mà cô nói, Kỳ An Sinh biết rõ thân phận của mình, nhưng dù vậy, anh sẽ không bao giờ để cô rời xa mình một lần nữa.Ngước nhìn đôi mắt kiên nghị đầy trìu mến của anh, Trâu Đông Hiểu nhếch khóe miệng nở một nụ cười khó coi, đưa tay lau đi nước mắt chảy dài trên má, chỉ cách vài cm nữa thôi, cô liền có thể hôn yết hầu của anh.“Kỳ An Sinh, anh là một tên khốn kiếp! Tại sao anh lại kéo tôi xuống địa ngục? Tôi nói cho anh biết, tôi không còn thích hay yêu anh nữa, chúng ta đã chia tay mấy năm rồi! Tại sao bây giờ anh còn làm phiền tôi? Sao lại là anh chứ? Anh đã kết hôn chưa? Anh có thể kết hôn với tôi không?”Từng lời từng chữ của Trâu Đông hiểu như nhát dao đâm vào tim anh, vẻ mặt gắng gượng cười của cô khiến anh cảm thấy vô cùng khó thở, dù như thế nào đi nữa anh cũng quyết không buông tay, dù có phải xuống địa ngục anh cũng phải ôm cô vào lòng rồi cả hai cùng xuống.“Dù tôi có lỗi với em, nhưng tôi vẫn sẽ không buông tay, em là của tôi!” Anh vô cùng độc đoán hết lần này đến lần khác nói ra quyết định của mình mà không cho cô suy xét, Kỳ An Sinh lại cúi đầu xuống, nhanh chóng hôn lên môi cô, như thể chỉ tiếp xúc thân mật mới có thể làm cho trái tim anh không còn cảm giác sợ hãi nữa.“Ưm… Ưm…” Bị ép phải chịu sự hung hãn một lần nữa, Trâu Đông Hiểu khóc nấc lên, cô sụp đổ không thể chống cự lại được nữa.Một người đàn ông cứ khăng khăng đòi kéo mình xuống địa ngục cùng mà không hề quan tâm gì cả, Trâu Đông Hiểu chỉ cảm thấy bất lực, vì mọi phản kháng của cô đều không có tác dụng nên cô đành buông xuôi.Thấy cô không đáp lại, Kỳ An Sinh hôn càng mạnh hơn, ý nghĩ muốn khảm cô vào trong người mình cũng điên cuồng hơn, anh không ngừng giật góc váy cô.Khi anh càng điên cuồng hơn thì tất cả sự bất lực của Trâu Đông Hiểu đều biến thành nỗi sợ hãi. Cô lo lắng nắm chặt lòng bàn tay, những giọt nước mắt vừa ngừng lại tiếp tục rơi xuống: “Anh điên rồi… Anh…”“Anh nhớ em… Anh muốn em… Anh không muốn sống một cuộc sống mà không có em… Anh yêu em…” Anh lo lắng cắn chặt xương quai xanh của cô, đôi mắt Kỳ An Sinh bỗng chốc đỏ rực lên, chỉ có một luồng suy nghĩ duy nhất lồng ghép chặt chẽ vào trong đầu anh.Điều khiến Trâu Đông Hiểu tuyệt vọng hơn cả là cảm giác vô lực khi anh mất trí như một con sư tử hung hãn mà cô không thể làm gì được, cô run rẩy bất lực nói: “Đừng… Anh không… Anh điên rồi… đừng để tôi… hận anh…”“Ring ring ring ring…” Điện thoại di động trên người Kỳ An Sinh vang lên, nhưng vẫn không thể làm anh dừng được.“Kỳ An Sinh… Anh muốn… giết… tôi… sao?” Những lời nói rời rạc phát ra từ miệng cô, nỗi tuyệt vọng bao trùm khiến Kỳ An Sinh đang điên cuồng phải dừng lại.“Thật sự là không còn yêu hay thích sao? Nhưng mà, anh vẫn luôn sống trong quá khứ, chưa bao giờ quên đi.” Mặc dù điện thoại liên tục rung nhưng Kỳ An Sinh cũng không thèm quan tâm, ánh mắt trìu mến nhìn cô đầy nước mắt và tuyệt vọng, đau lòng vì sự tuyệt vọng và quật cường của cô.“Tại sao anh còn nhớ về quá khứ chứ? Kỳ An Sinh, anh đã quên rồi sao? Có cần tôi phải nhắc nhở anh về tình trạng hôn nhân của anh nữa sao!” Cô hít sâu, cố gắng không để bản thân mình khóc vì một người không đáng, Trâu Đông Hiểu cụp mắt xuống nhìn chằm chằm vào ngực anh, giọng điệu gấp gáp, như muốn chứng tỏ rằng cô thật sự không quan tâm: “Sao anh không nghe điện thoại đi? Lỡ đâu vợ anh tìm anh thì sao?”“Hiểu Hiểu, tin anh đi, anh có thể giải thích!” Giọng điệu thờ ơ của cô khiến Kỳ An Sinh tức giận nhưng không còn cách nào khác chỉ