Chìm đắm trong nụ cười ngọt ngào của cô, Kỳ An Sinh đột nhiên nhếch môi để lộ ra nụ cười quyến rũ: “Người đẹp mời rượu, họ Kỳ tôi đây nhất định phải uống cùng rồi!” Nói xong anh cầm ly rượu đã được rót đầy của mình lên một hơi uống hết, nhanh gọn dứt khoát.Nâng ly, nụ cười trên môi của Trâu Đông Hiểu không giảm đi chút nào, đầu hơi ngẩng lên muốn một hơi uống hết ly rượu cay xè này thì cổ tay đột nhiên bị giữ lại.Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt sắc bén tràn ngập tình ý nồng đậm, Kỳ An Sinh chỉ dùng chút lực, trên khuôn mặt tuấn tú đôi môi mỏng mím chặt lại thể hiện sự tức giận, giọng nói đậm chất cảnh cáo vang lên: “Trâu Đông Hiểu!”Đôi mắt thanh tịnh cố chấp nhìn thẳng cơn giận của anh, Trâu Đông Hiểu nhếch môi cười lộ ra hàm răng trắng tinh: “Tổng giám đốc Kỳ say rồi à? Thế thì Tiểu Trâu không uống cùng nữa!” Dứt lời cô dùng sức xoay cổ tay, lúc chống cự rượu trong ly bắn ra ngoài, vị cay nồng xộc vào mũi của cả hai người.“Không phải say rồi thì càng cần có người bên cạnh sao?” Đôi môi mỏng mím chặt khẽ mở, giọng nói trầm khàn quyến rũ tiến sát đến cạnh vành tai trắng nõn của cô. Kỳ An Sinh đột nhiên kéo cái con người với nụ cười giả tạo này vào trong lòng mình, bàn tay còn lại nhanh chóng mạnh mẽ ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, ép cô ngã vào lòng mình.Đột nhiên bị anh kéo vào lòng, mùi rượu nồng nặc ập lên mặt, giọng nói khàn khàn trí mạng dễ dàng làm trái tim Trâu Đông Hiểu lay động. Trước mặt đột nhiên xuất hiện ký ức ngọt ngào kia, giọng nói say rượu quyến rũ đó như vang vọng trong màng nhĩ: “Anh say rồi... để anh ôm một cái đi bảo bối... để anh ôm một cái...”Vừa nhìn xuống anh liền bắt gặp làn da nõn nà của cô thoáng hiện lên chút đỏ ửng, Kỳ An Sinh càng rướn người ôm chặt cô hơn, mong muốn biết bao nhiêu cứ như thế này ôm chặt không bao giờ buông ra: “Hiểu Hiểu... bốn năm rồi... anh nhớ em nhớ đến mức đau đớn, sắp hít thở không thông...”Bốn năm… bốn năm…Giống như có tiếng sấm nổ “ầm” trong đầu, Trâu Đông Hiểu lập tức tỉnh táo lại, trên khóe môi nở nụ cười buồn bã. Chiếc ly cầm trên tay từ từ nghiêng xuống, rượu trong ly đổ thẳng lên chiếc áo sơ mi trắng của anh, chiếc giày cao gót không nhanh không chậm dùng sức dẫm lên đôi giày da của anh, giọng điệu kiên định mà điềm tĩnh: “Tổng giám đốc Kỳ… xin tự trọng!”Bốn năm có bao nhiêu châm chọc lại được anh nói ra dễ dàng như vậy, cảm giác đau đớn ập đến khiến Trâu Đông Hiểu chìm đắm trong vô tận mệt mỏi và bất lực.Lòng bàn chân đột nhiên đau nhói khiến Kỳ An Sinh giật bắn người, anh lập tức thả Trâu Đông Hiểu ra. Cúi đầu chỉ thấy trên ngực mình ướt đẫm một mảng màu hổ phách, mà đôi giày cũng bị lõm xuống một lỗ, cặp lông mày tuấn tú nhíu lại, Kỳ An Sinh hạ thấp giọng khàn khàn nói: “Trâu Đông Hiểu!”Nâng ly rượu trong tay lên, Trâu Đông Hiểu nở nụ cười như có như không nói: “Xin lỗi, tay trơn quá… Tổng giám đốc Kỳ anh say rồi nên trở về nhà ôm vợ thì hơn!”Mở miệng ngậm miệng đều là vợ, dây thần kinh trên trán Kỳ An Sinh nổi cuồn cuộn: “Em…”“Tổng giám đốc Kỳ… chúng ta tiếp tục uống, tiếp tục uống...” Đỗ Minh Lãng vội vàng dẫn người quay lại phòng vác Hà Nhất Phàm đi, chỉ sợ Kỳ An Sinh sẽ bỏ về.Giọng nói của Đỗ Minh Lãng tiến gần, Trâu Đông Hiểu lùi về phía sau hai bước, hít thở sâu vài lần, trên mặt lại nở nụ cười hoàn mỹ tao nhã, ánh mắt lấp lánh nhìn Kỳ An Sinh.Sắc mặt xanh mét, đôi mắt sắc bén của Kỳ An Sinh vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào Trâu Đông Hiểu, cũng không vì Đỗ Minh Lãng đang đến mà dời ánh mắt như thiêu đốt của mình đi.Ngẩng cao đầu ưỡn ngực, Trâu Đông Hiểu vốn nghĩ ràng dùng nụ cười thẳng thắn mà giả tạo để tránh né Kỳ An Sinh, nhưng phát hiện anh chẳng thèm để tâm hoàn toàn không có ý định tránh ra, ánh mắt nóng bỏng như muốn đốt cháy cô. Chỉ đối mặt vài giây ngắn ngủi đó cô đã bị hạ gục, chỉ còn biết quay người đi về phía ghế sô pha cạnh bàn ngồi xuống, lấy điện thoại ra khéo léo mở mục danh bạ viết một tin nhắn.Cánh cửa căn phòng bị đẩy mạnh mở ra, đôi mắt sáng lóa của Đỗ Minh Lãng không chút dấu vết lướt ngang qua hai người họ, chỉ thấy Kỳ An Sinh dáng vẻ trầm ngâm cầm ly rượu đang tựa trên bàn, còn Trâu Đông Hiểu ngồi cách khá xa trên ghế sô pha nghịch điện thoại. Ông ta mơ hồ cảm thấy bầu không khí phảng phất sự bất thường, chỉ là hai người bọn họ lại biểu hiện như không có chuyện gì.“Này, Hiểu Hiểu, sao lại không uống vài ly với Tổng giám đốc Kỳ?” Lão hồ ly nhiệt tình mở miệng, cố gắng che dấu tâm tư.Theo lời nói của Đỗ Minh Lãng, Kỳ An Sinh đặt ly rượu trong tay xuống, ánh mắt sắc bén lại nhìn về phía Trâu Đông Hiểu ở cách đó không xa, anh hơi nhếch môi mỉm cười.Trâu Đông Hiểu nở nụ cười rạng rỡ, cô cất điện thoại, hơi chống tay lên ghế sô pha để đứng dậy: “Chú Đỗ, chú cũng biết tửu lượng của cháu rất kém, thật không muốn bêu xấu thêm lần nữa đâu, bây giờ cháu vẫn còn chóng mặt đây này...” Nói xong, Trâu Đông Hiểu còn giả vờ lắc lư cơ thể, một tay ôm trán diễn vai yếu đuối say rượu một cách hoàn mỹ.Không đợi Đỗ Minh Lãng nói tiếp, Trâu Đông Hiểu cầm điện thoại lên nhìn một cái: “Chú Đỗ, cháu chóng mặt quá, cháu phải về trước đây tài xế đến đón cháu rồi… Chú và Tổng giám đốc Kỳ tiếp tục chơi vui vẻ, cháu xin phép!”“Đây…” Đỗ Minh Lãng xoa xoa bàn tay nhìn Trâu Đông Hiểu, ông ta hoài nghi một lần nữa quay lại nhìn Kỳ An Sinh, chờ đợi phản ứng của anh.Kỳ An Sinh cũng đứng dậy, nở nụ cười như có như không, đôi mắt đen nhánh không chút tránh né nhìn Trâu Đông Hiểu: “Tối nay đến đây thôi, tôi cũng say rồi, cũng nên về nhà ôm vợ thôi!”Vợ? Kỳ An Sinh đã kết hôn?Dây thần kinh của Đỗ Minh Lãng đột nhiên khẽ giật, ông ta âm thầm hít sâu một hơi, chẳng lẽ trực giác của ông ta sai rồi?Thái dương Trâu Đông Hiểu đột nhiên giật giật, tay nắm điện thoại khẽ siết chặt, nhưng miệng lưỡi vẫn rất sắc sảo: “Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng, tổng giám đốc Kỳ thật có phúc! Tiểu Trâu cũng không làm phiền tổng giám đốc Kỳ nữa, xin lỗi, hẹn gặp lại!” Nói xong, Trâu Đông Hiểu choáng váng xoay người đi về phía cửa, giống như vừa rồi từ trong phòng vệ sinh quay về phòng, bước chân cô như nặng cả nghìn cân khiến cô không thể di chuyển.“Tối nay cảm ơn tổng giám đốc Đỗ đã tiếp đãi, tôi cũng xin cáo từ!” Anh đưa tay ra bắt tay với Đỗ Minh Lãng vẫn