"Trâu Đông Hiểu!" Giọng nói trầm khàn đầy cảnh cáo, anh vứt điếu thuốc trong tay, Kỳ An Sinh lập tức nắm lấy cổ tay mảnh khảnh kia, siết chặt, lòng bàn tay anh có thể cảm nhận rõ ràng mạch đập ở cổ tay cô.Cổ tay bị đau nhưng Trâu Đông Hiểu vẫn mỉm cười tao nhã, cô quay đầu nhìn vào gương thấy bóng dáng hai người đang dây dưa trong đó, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng tỏ vẻ châm chọc: "Tổng giám đốc Kỳ như thế này là có ý gì? Chúng ta có thân thiết đến mức... nắm tay sao?""Nắm tay?" Kỳ An Sinh nhướng mày kiếm, đột nhiên cong môi cười: "Vậy hôn một cái thì sao?" Đôi mắt ưng dừng lại trên đôi môi thanh tú của cô gái, trong lòng dâng lên sự rung động. Rõ ràng nên hận cô, nên tức giận, nhưng trong lòng lại muốn hôn cô thật mãnh liệt, hôn lên nụ cười tao nhã giả tạo, tự tin lóa mắt của cô."Anh!" Vốn là một lời chế giễu, nhưng không ngờ anh lại lưu manh đến vậy, Trâu Đông Hiểu dừng lại một lúc, cô nhìn chằm chằm anh, không kiên nhẫn được nữa mà vặn vẹo cổ tay."Trâu Đông Hiểu, cô hiếu thắng làm cái gì? Chính bản thân mình cũng không biết quý trọng!" Rốt cuộc vẫn tức giận do cô không biết yêu thương bản thân, Kỳ An Sinh dịu giọng đi, bàn tay to càng siết chặt lấy vòng eo thon gọn, cả người ép lại dán sát vào người cô, hơi thở nóng hổi trực tiếp phả trên chóp mũi cô.Hơi thở nóng bỏng phả trên da thịt, hơi thở xa lạ mà quen thuộc đã mất đi từ lâu khiến cô trở nên mẫn cảm hơn, Trâu Đông Hiểu bất giác rùng mình: "Kỳ An Sinh… buông tôi ra… anh…"Hai người thân mật quấn lấy nhau trong không gian nhỏ hẹp, mùi hương quen thuộc từ lâu lưu lại trên chóp mũi. Lúc này, từng tế bào trên người Kỳ An Sinh như muốn kêu gào, cặp mắt ưng dừng trên làn da nhẵn mịn của cô gái, đột nhiên đầu anh hơi nghiêng, đôi môi ấm áp lướt nhẹ lên vành tai nhỏ nhắn tinh xảo của cô, giọng nói trầm thấp đầy từ tính: "Không để cho em trốn!"Người mà anh ngày đêm nghĩ đến đang được anh ôm chặt trong vòng tay, cảm giác rung động quen thuộc như thế làm sao anh có thể dễ dàng buông ra được.Vành tai mẫn cảm nhẹ nhàng bị lướt qua tựa như có dòng điện chạy ngang, cả người Trâu Đông Hiểu run lên. Cô mở mắt quay đầu định chửi bới, nhưng không ngờ Kỳ An Sinh vừa quay mặt lại, hai người liền hôn môi!Bốn mắt nhìn nhau, đôi đồng tử sáng lên phản chiếu hình ảnh của nhau, thời gian dường như dừng lại, vào giây phút này những hình ảnh ngọt ngào từng có thoáng tái hiện lại.Kỳ An Sinh mỉm cười, anh cực kỳ yêu dáng vẻ trợn mắt há hốc mồm đáng yêu này của cô, tâm trạng u ám vừa rồi cũng bị quét sạch trở nên tươi sáng hơn. Tách bờ môi ra, đột nhiên, anh mút mạnh lấy đôi môi mọng kia khiến cho bản thân không kiềm được mà gầm nhẹ, rốt cuộc cũng nếm được hương vị nhớ nhung đã lâu."Hiểu Hiểu... Anh muốn em..." Nhận ra được sự hợp tác và si dại của cô, Kỳ An Sinh càng được nước lấn tới, hôn càng cuồng nhiệt. Lòng bàn tay nóng bỏng áp lên làn da mềm mại, hôn như thế nào anh vẫn thấy chưa đủ, anh thật muốn hung hăng khảm cô vào trong cơ thể mình.Tiếng nỉ non của anh như sấm rền nổ tung bên tai, Trâu Đông Hiểu đột nhiên tỉnh táo lại, cô dùng sức cắn môi dưới của anh, thừa dịp anh bị đau dùng toàn bộ sức lực đẩy người đang ôm mình ra. Cô đưa tay lau miệng, trên mặt xuất hiện một nụ cười châm chọc: "Kỳ An Sinh, vợ anh có biết anh có thói quen vụng trộm này không?Anh thở hổn hển, cả người khó chịu, ngay lúc bị đẩy ra, vẻ mặt Kỳ Anh Sinh âm trầm, vốn định bước nhanh đến cạnh cô thì nụ cười cứng đờ: "Hiểu Hiểu..."Hai tay dùng sức lau đi nụ hôn trên môi, Trâu Đông Hiểu đột nhiên nở nụ cười: "Tổng giám đốc Kỳ uống say rồi, nên về nhà mà ôm vợ của anh đi!" Dứt lời cô đẩy cửa đi ra khỏi nhà vệ sinh nam.Đờ đẫn nhìn bóng lưng thắng tắp biến mất, trong lòng anh đau nhói, Kỳ An Sinh đột nhiên đá mạnh vào cửa.Đôi chân nặng trĩu như đổ chì, Trâu Đông Hiểu lại buộc chính mình thẳng lưng ngẩng cao đầu bước đi. Trên hành lang trống trãi, chua xót trong lòng dâng trào nhưng cô buộc mình phải mở to mắt tỉnh táo, liều mạng kiềm nén giọt nước mắt đang đảo quanh hốc mắt lại, cố gắng mỉm cười.Trở lại phòng ăn, Trâu Đông Hiểu cười xin lỗi với mọi người: "Xin lỗi, tửu lượng không tốt, khiến cho mọi người chê cười rồi...""Không sao, không sao, tửu lượng có thể rèn luyện thêm, sau này rèn luyện thêm là được..." Đỗ Minh Lãng hưng phấn uống tiếp, Hà Nhất Phàm thấy Trâu Đông Hiểu lại quay về chỗ ngồi, một lần nữa vươn tay ra nắm lấy tay cô, vờ như đang say rượu mà áp vào má cô, ánh mắt cười đến sáng rực.Vừa bước vào cửa đôi mắt đen láy đã dừng ở khuôn mặt tươi cười của Trâu Đông Hiểu, nhanh chóng quét đến bàn tay to béo của Hà Nhất Phàm, anh cầm ly rượu lên rồi rót đầy: "Tửu lượng thật sự cần rèn luyện thêm, tôi rất đề cao trưởng phòng Hà...""Ai, thật không dám, bây giờ tôi đã hơi say rồi… Tiểu Trâu, cô nói xem, tôi say rồi phải không?" Thấy Kỳ An Sinh nâng ly rượu lên, Hà Nhất Phàm sợ hãi mà động đậy thân dưới càng không thể cưỡng lại nổi men rượu, muốn dựa sát vào người Trâu Đông Hiểu.Cô khẽ nhích người sang một bên né tránh thân mình của gã ta, ánh mắt cô nhìn Hà Nhất Phàm đang giả vờ say, câu môi cười: "Tửu lượng của trưởng phòng Hà đâu thấp như vậy, có thể quật ngã nhiều người nữa mà!"Kỳ An Sinh khẽ nở nụ cười, anh bưng ly rượu đến chỗ Hà Nhất Phàm, nắm lấy vai ông ta, trực tiếp đưa ông ta đến ngồi bên cạnh mình: "Anh Hà, cảm ơn anh một tuần qua đã hỗ trợ tôi hết mình, ly này, Tiểu Kỳ kính anh!"Tiểu Kỳ?Hà Nhất Phàm kinh ngạc mà nhếch môi, thường ngày Kỳ An Sinh luôn xa cách lạnh nhạt, đến tiệc rượu trong nội bộ cũng tỏ ra thờ ơ không muốn uống sẽ không uống, thích rời đi là rời đi, chưa cho ai sắc mặt tốt bao giờ, chưa từng tỏ ra thân thiết hay khiêm tốn thế này?"Tổng giám đốc Kỳ nói quá lời rồi, đây