.....................
Buổi tối hôm đó, Ôn Dư Nhiễm thật sự ngủ rất say.
Trong giấc mộng mơ hồ, thời điểm tiểu cô nương đứng lên, bị nàng nắm tay kéo lại, sau đó tiểu cô nương ở lại ngồi bên cạnh nàng.
Không có suy nghĩ gì thêm, trong mơ hai người ngồi yên rất lâu, hàn huyên nói chuyện, nụ cười của tiểu cô nương rất đẹp.
Cảnh tượng trong mơ rất bình yên và an ổn.
Buổi sáng ngày hôm sau,mãi đến rạng sáng, Ôn Dư Nhiễm mới rời giường.
Tinh thần cũng không tệ lắm.
Ôn Dư Nhiễm thản nhiên đi vào phòng tắm, dùng khăn tẩy trang rửa mặt, sau đó xoay người ném khăn tẩy trang vào trong thùng rác.
Khi quay người lại, tầm mắt vô thức bay đến cái chậu nước nằm trong góc.
Ký ức đêm qua mãnh liệt tràn ngập trong tâm trí, còn sót lại một chút xúc cảm mờ nhạt ở nơi mắt cá chân, ấn tượng càng ngày càng rõ ràng.
Ngày hôm qua nàng đau bụng kinh, tiểu cô nương đến đây, chuẩn bị cho nàng một chậu nước để ngâm chân, sau đó nàng cũng đã tốt lên...
Lúc đó Ôn Dư Nhiễm đau đến muốn sinh bệnh, đầu óc choáng váng, có rất nhiều tình tiết mơ hồ.
Bây giờ đại não đã tỉnh táo, ký ức hiện lên như thủy triều, có một số điểm rõ ràng đến kỳ lạ -----
Khi một người bình thường vào trong nhà người khác, đều sẽ không tự tiện sử dụng chậu nước. Ai mà biết đó là chậu để ngâm chân hay là chậu giặt đồ, hoặc thậm chí có thể là chậu dùng để làm việc gì khác
Nhưng tiểu cô nương không hỏi một tiếng, lấy đúng chậu nước dùng để rửa chân.
Tiểu cô nương làm sao mà biết được?
Ngoài ra... tác dụng của chậu ngâm chân cũng rất thần kỳ...
Ôn Dư Nhiễm đang định suy nghĩ miên man thì điện thoại vang lên.
Là điện thoại của trợ lý.
"Alo, Ôn tổng, tôi không phải cố ý quấy rầy sếp, nhưng hiện tại có việc rất khẩn cấp, sếp có thể đến công ty một chuyến không..."
Trong phút chốc, mọi suy nghĩ đều bị vứt ra sau đầu, Ôn Dư Nhiễm một bên cầm điện thoại di động nghe trợ lý báo cáo tình hình, một bên đánh răng cùng thay quần áo.
Trợ lý nói rằng có mâu thuẫn giữa công ty chi nhánh với người tiêu dùng, công ty chi nhánh xử lý không tốt, không báo cáo kịp thời, kết quả đã ồn ào trở thành một tin tức lớn, bộ phận quan hệ công chúng đã bắt đầu xử lý khẩn cấp, bây giờ yêu cầu nàng cần phải ra quyết sách.
Những vấn đề liên quan đến hình ảnh của doanh nghiệp, đều là những vấn đề lớn, phải xử lý tranh chấp, xoa dịu truyền thông, mặt sau còn đề cập đến trách nhiệm xử phạt và điều động nhân sự lãnh đạo chi nhánh.
Chỉ cần nàng bận rộn, mọi nghi ngờ nàng đều quên hết.
.........
Vào buổi tối, Ôn Dư Nhiễm kiệt sức mà nằm trên giường, trợn tròn đôi mắt phát ngốc trong một lúc, sau đó thuận tay lấy điện thoại di động ra.
Có một vài tin nhắn WeChat từ "Naw", lúc đó rất bận vẫn luôn không có thời gian để xem.
【Naw】: Chào buổi sáng!
【Naw】: Hôm nay cuối tuần, Ôn tổng có rảnh không?
【Naw】: Có thể cùng nhau đi ra ngoài chơi không?
【naw】: [ mắt lấp lánh.jpg]
- ------Những tin nhắn này đều được gửi vào buổi sáng.
Chỉ cần vuốt ngón tay, có thể xem lịch sử trò chuyện của ngày hôm qua, Ôn Dư Nhiễm có thể dễ dàng nhớ lại sự ấm áp đó.
Mơ hồ nhớ đến những nghi vấn sáng nay, những manh mối rời rạc kia giống như những hạt châu rơi rụng, không tìm được sợi dây kết nối, Ôn Dư Nhiễm cũng không còn để tâm vào chuyện vụn vặt, tuỳ tay gửi một tin nhắn.
【 Ôn Dư Nhiễm 】: Mấy ngày nữa tôi mới rảnh, tôi đi ngủ trước đây.
Ba giây sau, điện thoại rung lên.
【Naw】: Ôn tổng khi nào rảnh thì gọi điện thoại cho em. [ chờ mong.jpg]
【Naw】: Ngủ ngon.
Ôn Dư Nhiễm híp mắt, đầu ngón tay ở trên điện thoại xoay một vòng.
Nàng thay đổi tư thế, đem lịch sử trò chuyện lướt lên trên, cho đến thông báo "bạn bè đã được thêm thành công" lúc ban đầu.
Trong tất cả các mẩu tin nhắn trò chuyện, tiểu cô nương luôn nhắn vài câu liên tiếp, lời lẽ đầy cảm xúc. So ra thì những câu trả lời của nàng quá mức lạnh lùng.
Ôn Dư Nhiễm nhìn màn hình, trong lòng cảm thấy có vài phần xin lỗi, nhưng cũng không thể nói gì khác, vẫn nên là từng bước mà đáp ứng.
【 Ôn Dư Nhiễm 】: Ngủ ngon.
Sau khi gửi xong, Ôn Dư Nhiễm ném điện thoại sang một bên rồi tắt đèn.
.............
Trong vài ngày kế tiếp, trong công ty có một số chuyện, Ôn Dư Nhiễm vẫn còn một vài việc lặt vặt, rất bận rộn.
Sau khi làm thêm giờ hoặc tiệc tùng mỗi tối, theo thói quen Ôn Dư Nhiễm sẽ mở WeChat khi nàng sắp đi ngủ.
Trò chuyện với "Naw" trong một lúc, thỉnh thoảng nói về những tin tức gần đây, hoặc nói về cuốn sách mà tiểu cô nương đọc gần đây, kết thúc bằng câu "chúc ngủ ngon".
Việc này khiến Ôn Dư Nhiễm cảm thấy rất thoải mái.
.............
Sau khi thời gian bận rộn đã qua.
Thứ tư, lịch trình của Ôn Dư Nhiễm trống, vừa lúc thời tiết tốt, ánh mặt trời chói chang, nhiệt độ có dấu hiệu ấm dần lên.
Ôn Dư Nhiễm ngồi trong xe gọi điện thoại cho tiểu cô nương.
"Alo."
"Ôn tổng?" Tiểu cô nương nhẹ nhàng mà hô lên.
Ôn Dư Nhiễm lên tiếng, hỏi: "Hôm nay em có tiết học không?"
"Không có tiết học."
Tiểu cô nương nói bốn chữ này rất lưu loát rõ ràng.
Thật sự không có có tiết học sao?
Ôn Dư Nhiễm lướt qua mép cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, giấy poster nằm ngang được dán trên tường, đang tuyên truyền về sự chính trực và lòng tin. Ôn Dư Nhiễm nhìn nó, cười khẽ một tiếng.
"Ra ngoài được không?" Ôn Dư Nhiễm cười hỏi.
"Được." Ninh An đáp.
Tiểu cô nương trên WeChat thật sự rất đáng yêu, còn tiểu cô nương trên thực tế thì lại quá hướng nội. Ôn Dư Nhiễm thầm nghĩ.
Ôn Dư Nhiễm hỏi địa chỉ, sau đó lái xe đến cổng phía Tây Nam của trường đại học S.
Hôm nay, tiểu cô nương mặc chiếc áo khoác mỏng màu xanh nhạt, thắt bím tóc thấp và đeo theo một chiếc ba lô nhỏ.
Ninh An cởi ba lô ra, ngồi xuống bên cạnh ghế phụ, sau đó ôm ba lô vào trong ngực, cúi đầu xuống, bộ dáng ngoan ngoãn nhu thuận.
"Em có mang theo điện thoại di động không?" Ôn Dư Nhiễm hỏi.
Ninh An sửng sốt một giây, gật gật đầu: "Có mang theo."
Nói xong, Ninh An lấy điện thoại di động không nhãn hiệu kia của mình ra.
Trên điện thoại trụi lủi, cái gì cũng không có.
"Hạt châu lúc trước treo trên điện thoại đâu rồi?" Ôn Dư Nhiễm thuận miệng hỏi.
Nàng rất ấn tượng với mặt dây chuyền hạt châu kia, nhớ rõ rằng hoa văn trên đó rất lạ.
"Bạn học nói nó xấu, nên em đã ném nó đi." Ninh An đáp.
Câu hỏi vừa rồi chỉ là thuận miệng nói, hoàn toàn không có trọng điểm gì cả, Ôn Dư Nhiễm cũng không nói về chủ đề này nữa, mà duỗi tay đưa ra một chiếc hộp.
Ôn Dư Nhiễm cằm hơi nâng lên: "Cái này cho em."
Ninh An bất động vài giây, đưa tay ra, tiếp nhận -------- đó là điện thoại di động mới nhất của một nhãn hiệu cao cấp nổi tiếng.
Ôn Dư Nhiễm nhàn nhạt mà thầm nghĩ, tiểu cô nương