Ôn Dư Nhiễm ngây ngẩn cả người.
Nàng rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào hoa văn loang lổ trên sàn gỗ, một lúc lâu sau mới trả lời "Được".
Sau khi cúp máy, Ôn Dư Nhiễm gọi cho bảo vệ.
Âm thanh lạch cạch của chiếc đồng vô cùng rõ ràng, thời gian từng phút từng giây trôi qua.
"Đinh linh!"
"Đinh linh!"
Là tiếng chuông cửa.
Ôn Dư Nhiễm cảm thấy thân thể như dính vào sô pha không đứng dậy nổi, vì thế nàng dùng phần mềm nhà thông minh trên điện thoại di động, để có thể điều khiển từ xa mở khóa cánh cửa.
Cửa mở.
Có âm thanh của nhựa plastic cọ xát truyền đến, dường như là chiếc vỏ bọc giày đi mưa.
Sau đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng, gần hơn một chút.
"Ôn tổng."
Tiểu cô nương đứng yên ở bên ghế sô pha.
Ôn Dư Nhiễm vén gối ôm, ngẩng đầu nhìn tiểu cô nương.
Ánh đèn chiếu xuống, hai cột tóc đuôi ngựa đen nhánh nằm trên chiếc áo len trắng, tóc mái dài ngang trán phản chiếu bóng ở nửa dưới, có thể thấy cổ áo sơ mi màu hồng nhô ra khỏi chiếc áo len trắng.
Tiểu cô nương cũng đang nhìn nàng, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Ôn Dư Nhiễm, dường như muốn nhìn rõ từng chi tiết.
Ôn Dư Nhiễm biết sắc mặt của mình hiện tại hẳn là rất khó nhìn, trên trán vẫn còn mồ hôi lạnh chưa khô, thân thể cuộn tròn ở trong góc sô pha, cố sức ngẩng đầu nhìn Ninh An.
Trạng thái bị nhìn chằm chằm thế này khiến Ôn Dư Nhiễm cảm thấy khó xử và có chút không thoải mái.
"Em đang chơi với bạn cùng lớp à?"
"Ân, sinh nhật bạn học."
"Đến đây làm gì?"
Tiểu cô nương suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Lo lắng cho chị."
Thanh âm của những lời này rất bình thường, giống như giọng điệu thường ngày của tiểu cô nương, nhưng lại khiến trái tim của Ôn Dư Nhiễm mềm nhũn.
Ôn Dư Nhiễm vốn dĩ muốn khách sáo nói, tôi không sao, trời đã tối rồi, em về nhà sớm một chút đi.
Nhưng khi lời nói vừa đến bên miệng, liền không thể nói ra.
Không thể phủ nhận rằng trong tình trạng này, có người ở bên cạnh, thật sự cảm thấy dễ chịu rất nhiều.
Ôn Dư Nhiễm phun ra hai chữ: "Cảm ơn."
Tiểu cô nương không hỏi thêm điều gì, dường như đã nhận ra sự tình, còn đưa một ly nước lại đây:
"Uống chút nước ấm."
Ôn Dư Nhiễm nhận lấy ly nước, liền uống mấy ngụm.
Khi ngẩng đầu nhìn lên lần nữa, phát hiện tiểu cô nương đã rời đi, hình như là đã đi vào phòng tắm.
Nghĩ nghĩ, Ôn Dư Nhiễm rũ mi mắt xuống, cái miệng nhỏ tiếp tục uống từng ngụm nước.
Chậm rãi đã uống hết nửa ly nước, nhưng Ninh An vẫn chưa trở lại.
Tiểu cô nương đang làm gì trong phòng tắm?
Trong lòng Ôn Dư Nhiễm có chút nghi hoặc, uống một hơi cạn sạch phần nước ấm còn lại trong ly nước, thân thể ấm lên một chút, nhưng cơn đau vẫn không có chuyển biến tốt đẹp.
..........
Lúc này, tiểu cô nương đã trở lại.
Tay áo xắn đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay ngó sen trắng nõn, trên tay ôm theo một chậu nước. Chậu nước trông rất nặng nề, nhưng bộ dáng của tiểu cô nương rất thư thái, có vẻ như sức lực không nhỏ.
"Ngâm chân đi, sẽ tốt hơn rất nhiều." Ninh An nhỏ giọng nói.
Ôn Dư Nhiễm vừa muốn nói ở nhà có bồn ngâm chân thông minh, nhưng lại do dự, vẫn là không có nói ra.
Tiểu cô nương đem chậu nước đi lại gần. Ngâm thì liền ngâm thôi, đang suy nghĩ, Ôn Dư Nhiễm đang chuẩn bị cởi tất.
Nhưng mà, trong giây tiếp theo, hành động của tiểu cô nương làm nàng ngây ngẩn cả người----
Chỉ thấy tiểu cô nương ngồi xổm xuống ở bên chân nàng, giữ lấy mắt cá chân của nàng.
Từ góc độ nhìn của Ôn Dư Nhiễm, tư thế này gần giống như đang quỳ.
Nếu như trước đây, trạng thái như thế này sẽ khiến nàng cảm thấy khó chịu, nhưng bây giờ với tư thế này của tiểu cô nương khiến nàng cảm thấy có chút ngượng.
"Tôi sẽ tự mình làm." Ôn Dư Nhiễm không nhanh không chậm nói.
Ninh An dường như không nghe thấy, vẫn tiếp tục động tác trên tay, một tay cầm chặc cổ chân của nàng, một tay giúp nàng cởi tất giày ra.
Cách ống quần vải dệt, có chút hơi ngứa.
Ôn Dư Nhiễm thử tránh một chút.
Nhưng không thể tránh thoát.
Sức lực của tiểu cô nương quá lớn, Ôn Dư Nhiễm từ trước đến nay luôn sĩ diện, không muốn thất thố, cũng sợ làm tiểu cô nương bị thương, nên không dám giãy giụa quá nhiều.
Chỉ là nàng đã quen với việc ngồi trên ghế chỉ đạo, loại cảm giác bị người khác quản chế, khiến nàng không thoải mái.
"Tôi sẽ tự mình làm." Ôn Dư Nhiễm lặp lại, giọng điệu hoàn toàn lạnh lùng.
Khi giọng nói rơi xuống, tiểu cô nương nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn nàng từ dưới lên.
Đôi mắt hắc bạch phân minh.
Cảm xúc áp lực u ám lướt nhanh qua trong lòng Ninh An, cuối cùng bị sức kiềm chế cực kỳ mạnh mẽ đè xuống đáy lòng.
Trong một cái chớp