................
Giọng nói rơi xuống, hành lang chìm vào im lặng tĩnh mịch.
Tầm nhìn tối đen như mực, nhưng phần còn lại của tri giác đã được phóng đại, giọng nói nhẹ nhàng của tiểu cô nương như gần kề tai nàng, thâm nhập trái tim nàng.
Ôn Dư Nhiễm lại không nhúc nhích.
Có thể dùng lại cùng một chiêu trò, nhưng nếu dùng quá nhiều sẽ trở nên nhàm chán.
Năm lần bảy lượt được một tấc lại muốn tiến một thước, khiến nàng cảm thấy giống như bị dắt mũi.
Loại cảm giác này làm nàng có chút không vui.
Ôn Dư Nhiễm nhàn nhạt mà nói: "Tôi không đi vào, đừng lãng phí thời gian."
Tiểu cô nương vẫn nắm chặt như cũ.
"Buông tay."
Ôn Dư Nhiễm lặp lại một lần nữa.
Khi giọng nói biến mất, hành lang an tĩnh trở lại, Ôn Dư Nhiễm chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp và nhịp tim của chính mình.
Sự im lặng kéo dài trong năm giây.
Cuối cùng, tiểu cô nương cũng chịu buông tay ra.
Ôn Dư Nhiễm cảm thấy loại cảm giác áp bách rất nhỏ trên người đã biến mất.
"Tạm biệt."
Giọng nói của tiểu cô nương rất nhẹ và trầm thấp.
Ôn Dư Nhiễm trả lời: "Ân, tạm biệt."
Sau khi nói tạm biệt xong, Ôn Dư Nhiễm đưa tay lên, động tác ưu nhã vén sợi tóc bên tai, xoay người muốn rời đi.
Ánh mắt đập vào hành lang tối đen.
Hành lang kia giống như lối vào vực thẳm, như thể trong giây tiếp theo sẽ có một con ma hài hước nào đó nhảy ra từ bên trong đó.
Trí tưởng tượng của con người là vô hạn, sẽ không ngừng đào sâu và phát triển, tưởng tượng một chút, liền có thể nhớ đến ma nữ trong phim kinh dị mới xem hôm nay...
Ôn Dư Nhiễm dưới chân do dự.
Tầng hai không có đèn, chỉ có đèn ở tầng một miễn cưỡng có thể sử dụng được, Ôn Dư Nhiễm đành phải một mình đi xuyên qua tầng hai tối tăm.
Ôn Dư Nhiễm híp mắt, ngừng một lát, mới chậm rãi nâng lên chân.
"Ôn tổng."
Ninh An ở sau người kêu nàng: "Nếu chị nói sợ, em có thể cùng chị đi xuống."
Ôn Dư Nhiễm thu khóe miệng, không muốn trả lời câu hỏi này.
Ninh An biết nàng đang cam chịu, một lần nữa nắm lấy cổ tay áo của nàng, sau đó đi đến trước mặt nàng.
Mặc dù không còn mặt mũi, nhưng Ôn Dư Nhiễm cũng yên tâm nhẹ nhàng thở ra, trong lòng không còn sợ hãi nữa, liền để tiểu cô nương dẫn nàng đi như vậy.
Chậm rãi, đi xuống dưới từng bước.
Ôn Dư Nhiễm vừa đi, vừa cười ở trong lòng.
Trong hơn 20 năm qua, đây là lần đầu tiên Ôn Dư Nhiễm gặp phải một cảnh tượng xấu hổ và hoang đường như vậy------- nàng bồi tiểu cô nương đi lên lầu, cuối cùng lại được tiểu cô nương dẫn xuống.
Hai người thật là rảnh rỗi đến mức không có chuyện gì để làm.
Quá nhàm chán.
Sau khi Ôn Dư Nhiễm xuống lầu, liền đi lên xe.
Mà Ninh An vẫn luôn đứng ở đầu cầu thang, nhìn chằm chằm chiếc xe kia đi xa.
.......
Về đến nhà, Ôn Dư Nhiễm sau khi tắm xong, liền dùng điện thoại di động để kiểm tra thư điện tử trong công việc.
Sau khi vuốt vài lần, ngón tay liền mở WeChat lên một cách vô thức.
【Naw】: Cảm ơn chị vì món quà, đã bắt đầu dùng ~
【Naw】: [ hình ảnh ]
Vòng tròn loading xoay hai vòng, hình ảnh liền được hiển thị ra.
Đó là một bức ảnh chụp. Ảnh chụp chính là chiếc điện thoại mà hôm nay Ôn Dư Nhiễm đã tặng cho tiểu cô nương. Ngoài ra còn có một chiếc ốp lưng trên điện thoại, chắc là tiểu cô nương đã đeo nó vào, là một bộ dáng hoạt hình đáng yêu, mặt trên còn có ký hiệu gương mặt tươi cười được vẽ bằng nét bút đơn giản.
Một chiếc điện thoại di động cao cấp với khí chất sang trọng, được trang trí thành một hình dáng đáng yêu.
Ôn Dư Nhiễm có chút dở khóc dở cười.
Sau một hồi trò chuyện vài câu đơn giản, Ôn Dư Nhiễm chuẩn bị đi ngủ.
Bất kể là những cảnh quay kinh khủng của phim kinh dị trên màn ảnh, hay là một số chi tiết nhỏ vụn không thoải mái, đều không để lại quá nhiều dấu vết.
Trong đầu chỉ còn lại hình ảnh chiếc điện thoại đáng yêu của tiểu cô nương, tiến vào trong giấc ngủ êm đềm.
........
Sáng ngày hôm sau, Diệp Thấm Miên gọi điện thoại cho Ôn Dư Nhiễm, bảo nàng trở về nhà Ôn gia ăn một bữa cơm.
Ôn Dư Nhiễm do dự một chút, cuối cùng cũng đồng ý, buổi trưa sẽ lái xe trở về.
Vừa nhìn thấy Diệp Thấm Miên, Ôn Dư Nhiễm gần như phản xạ có điều kiện mà bắt đầu nghĩ cách đối phó với những lời thúc giục kết hôn.
Nhưng sự thật là từ lúc vào nhà cho đến khi ăn cơm xong, Diệp Thấm Miên chỉ nói chuyện ở trong nhà, hoàn toàn không có ý định thúc giục chuyện kết hôn.
Xem ra Diệp Thấm Miên thật sự đã bị chuyện ông ngoại báo mộng thuyết phục
Không bị sự thúc giục kết hôn làm phiền, bữa ăn này đặc biệt rất thoải mái.
Trong khi ăn cơm, Ôn Dư Nhiễm nhận thấy em trai Ôn Cừ của mình đang nhìn về phía mình.
Sau khi ăn cơm xong, Ôn Cừ kéo nàng ra ban công với danh nghĩa là quan tâm đến cuộc sống gần đây của chị gái.
Ôn Cừ kéo dài âm điệu nói: "Chị......"
"Có chuyện gì vậy?" Ôn Dư Nhiễm lười biếng dựa vào ban công thủy tinh, nhìn những hạt ngọc lục bảo màu xanh lục đầy đặn nằm trên giàn hoa, giọng điệu có chút thất thần.
Còn có thể làm sao nữa?
Chỉ cần em trai nói chuyện với giọng điệu