..............
Lúc ban đầu, nếu không phải tiểu cô nương nắm lấy vạt áo của nàng, Ôn Dư Nhiễm căn bản sẽ không bao giờ để tiểu cô nương lên xe.
Nếu tiểu cô nương không lên xe, thì nàng và Ninh An cũng sẽ không có giao thoa, tiếp theo cũng sẽ không có nhiều chuyện phát sinh.
Nắm lấy vạt áo, là mấu chốt rất quan trọng, và tiểu cô nương đã nắm bắt được cơ hội.
Cũng không biết tiểu cô nương đã suy nghĩ về nàng bao lâu, mà chuẩn bị đầy đủ như vậy.
Ôn Dư Nhiễm cảm thấy có một chút bực bội nhỏ, quay đầu lại, tiếp tục hỏi: "Còn gì nữa?"
"Hả?" Ôn Cừ vốn nghĩ rằng mình đã vượt qua bài kiểm tra, nhưng không ngờ chị gái mình lại bắt đầu truy vấn.
"Không chỉ có như vậy đi, em còn nói cái gì nữa?"
Ôn Dư Nhiễm một bên hỏi, một bên nhìn chăm chú vào vẻ mặt của Ôn Cừ, trong lòng ngập ngừng.
"Ách..." Ôn Cừ nhấp nháy đôi mắt, liên tục xoa đầu, ngẩng đầu dùng khoé mắt nhìn Ôn Dư Nhiễm.
Nó cho rằng chị gái và Ninh An chắc là có xung đột, lần này chị gái tự thân đến chất vấn mình. Vì thế giọng nói của Ôn Cừ càng thêm chột dạ.
"Cái kia..... Em còn nói một số chuyện, chính là..... chính là em than thở một chút, nói chị tương đối cường thế, chán ghét mất kiểm soát, thích người khác tỏ ra yếu thế, thích người biết nghe lời, yên tĩnh, vân vân......Chính là như vậy......" Ôn Cừ xoa xoa đầu, một bên nỗ lực cố gắng tìm những từ dễ nghe nhất có thể, một bên trong lòng bồn chồn.
Ôn Dư Nhiễm nheo lại mắt.
Ôn Cừ suýt chút nữa khóc kêu lên: "Chị, chị là tốt nhất, em thật sự không có nói cái gì nữa..."
Ôn Dư Nhiễm còn chưa kịp nổi giận với em trai, có một chút mắc cười, liền nhìn đi chỗ khác, sau đó lấy tay xoa xoa huyệt thái dương, cũng không có tức giận, nhưng lại cảm thấy hơi khó chịu.
Nàng hiểu rất rõ ràng về bản thân của mình, thói quen làm việc của nàng đôi khi sẽ được đưa vào cuộc sống hàng ngày một cách vô thức, em trai nàng nói không sai, tính cách của nàng có chút cường thế, chán ghét mất kiểm soát, thích nghe lời.
Những tâm cơ của tiểu cô nương, chỉ cần còn nằm trong giới hạn cho phép, không khiến cho người ta chán ghét, thậm chí có chút mới mẻ thú vị.
Nhưng chỉ cần vượt qua giới hạn, điều đó khiến cho nàng không thoải mái.
Giống như hiện tại.
Rất lâu trước khi nàng và tiểu cô nương gặp nhau, tiểu cô nương đã đem tâm tư tính kế đến trên người nhà của nàng, thâm nhập đến quá mức. Nàng cảm thấy có chút cách ứng.
.........
"Vâng vâng, nghỉ nghơi đến đây được rồi, mời tất cả phụ huynh quay trở lại chỗ ngồi của mình, đừng bàn tán nữa, các bạn học sinh cũng im lặng, chúng ta tiếp tục cuộc họp phụ huynh, bắt đầu sớm rồi nghỉ sớm, xin mọi người vui lòng hợp tác......"
Sau khi lão sư lên giọng hô vài câu, trong phòng học dần trở nên yên tĩnh, lão sư bước lên bục giảng, và tiếp tục ppt trước đó.
"... Đề thi lần này nhìn chung là rất tốt, nhưng có một số học sinh đứng đầu rõ ràng là phát huy không bình thường. Tôi nghĩ đó vẫn là vấn đề về thái độ. Ví dụ, một nam sinh họ Ôn lần trước cho người khác chép bài tập, lần thi ngữ văn này còn lạc đề, sau khi trở về phụ huynh nhất định phải giáo dục cẩn thận... "
Ôn Cừ ngồi bên cạnh cuối thấp đầu xuống phía dưới bàn.
Ôn Dư Nhiễm khi nghe thấy những lời này, mới hoàn hồn trở lại, ý thức được mình vẫn đang tham gia cuộc họp phụ huynh, cho nên cố gắng hết sức để điều chỉnh trạng thái của mình, đem lực chú ý trở lại, chăm chú nghe phân tích tổng kết của lão sư.
Về phần tiểu cô nương, cứ để đó trước đi.
Dù sao đối với mình cũng không phải là người quá quan trọng, để sau này nghĩ lại cũng không sao.
.......
Vào buổi tối ở Ôn gia, sau khi ăn cơm xong, Ôn Dư Nhiễm dành một chút thời gian để nói chuyện với Ôn Cừ về những tình huống gần đây, giáo dục lại một phen. Còn phải bồi Diệp Thẩm Miên một lát..
Khoảng mười giờ, Ôn Dư Nhiễm mới trở về nhà của mình.
Sau đó điều chỉnh hệ thống sưởi như quy trình, cởi áo khoác và bật TV.
TV chuyển sang một bộ phim mà lần trước chưa xem xong, các hình