................
Lúc này.
Ôn Dư Nhiễm nghe thấy tiếng cười của tiểu cô nương, nàng nắm chặt điện thoại của mình, chờ đợi bên kia trả lời.
Rõ ràng là tiểu cô nương đang theo đuổi mình, hơn nữa rõ ràng là nàng đang nắm quyền chủ động bắt đầu và kết thúc mối quan hệ, nhưng Ôn Dư Nhiễm vẫn cảm thấy một chút hồi hộp không thể giải thích được.
Trong ống nghe, tiểu cô nương cười xong.
Sau đó rất nhẹ nhàng mà nói ra hai chữ.
"Được a."
—— chúng ta thử xem sao.
—— được a.
Một câu trả lời như mong đợi, nhưng nó lại đi lệch khỏi kỳ vọng thầm kín của Ôn Dư Nhiễm, nàng vẫn luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Phản ứng của tiểu cô nương như vậy là quá đơn giản đi.
Không có ngạc nhiên, không có mừng như điên, chỉ có một tiếng cười nhẹ nhàng, hơn nữa chỉ hai chữ đơn giản, quá bình tĩnh, không phù hợp với sự bồn chồn không yên và suy nghĩ rối tung của nàng trong hai ngày qua.
Nàng trằn trọc trở mình, cuộc sống hàng ngày bất an, rối rắm hết lần này đến lần khác, kết quả tiểu cô nương chỉ nói một câu "Được a", rồi đem nàng đuổi đi.
Trong lòng Ôn Dư Nhiễm có chút mất mát không thể giải thích được, nhưng nàng cũng không biết mình mất mát cái gì.
Mối quan hệ được xác định như thế này sao?
Tiểu cô nương cũng không hề nói thêm cái gì?
Không có một chút biểu hiện ngạc nhiên nào sao?
Ôn Dư Nhiễm híp mắt, cân nhắc lời nói, dùng giọng điệu lãnh đạm như thường ngày nói:
"Tối ngày mai em có rảnh không?
"Có rảnh."
"Chúng ta cùng nhau ăn cơm."
"Được."
Ôn Dư Nhiễm cũng không biết nói gì nữa, chỉ có thể nói: "Vậy đến lúc đó tôi đi đón em, bây giờ đi ngủ trước đây."
Sau khi nói xong, Ôn Dư Nhiễm cũng không vội cúp điện thoại, mà đưa điện thoại ghé sát vào bên tai.
Mơ hồ mong đợi điều gì đó.
Sau một thời gian ngắn im lặng.
"Ngủ ngon." Tiểu cô nương nói.
Giọng nói mềm như bông, mang theo vị ngọt ngào, tất cả đều bị Ôn Dư Nhiễm bắt giữ đến hoàn chỉnh ở trong lòng.
Ôn Dư Nhiễm không được tự nhiên mà nuốt nước bọt, rồi sau đó giọng nói căng thẳng, nhàn nhạt nói một câu: "Ngủ ngon."
.......
Điện thoại cúp máy.
Ôn Dư Nhiễm nhìn chằm chằm nhật ký cuộc gọi để lại trên màn hình điện thoại, nhịp tim vẫn đập nhanh đến đáng sợ, không thể kìm nén được.
Đến mức này sao?
Trước đây, khi trò chuyện cùng với tiểu cô nương, nàng chưa bao giờ thấy hồi hộp như vậy. Khi xác định mối quan hệ liền trở nên lao lực như vậy. Chỉ cần yêu đương bình thường là được, cũng không phải nàng chưa từng trải qua yêu đương, vì vậy hãy thả lỏng một chút.
Ôn Dư Nhiễm ở trong lòng trấn an cho bản thân hết lần này đến lần khác, nhịp tim mới ổn định lại một chút.
Đã đến giờ, nên ngủ thôi.
Ôn Dư Nhiễm nằm lên chiếc gối đầu, điều chỉnh lại hô hấp rồi chìm vào giấc ngủ, nhưng nàng vẫn không kiểm soát được một số ý tưởng kỳ quái cứ chạy ra bên ngoài.
Hiện tại, nàng cùng tiểu cô nương đã xác định mối quan hệ.
Xác định mối quan hệ......
Xác định mối quan hệ......
Nếu đã xác định mối quan hệ, như vậy có rất nhiều chuyện trước đây không thể làm, về sau đều có thể làm được...
Đã có thể làm những chuyện không thể làm...
Suy nghĩ này chậm rãi mở rộng và lan dần, dần dần tràn ngập ra, mọi tế bào trong mọi ngóc ngách trong tâm trí đều bị nó thấm đẫm, Ôn Dư Nhiễm cố gắng loại bỏ những ý tưởng này trong vô vọng.
Vì thế, những ý tưởng này đã thuận lợi tiến vào vào giấc mơ của Ôn Dư Nhiễm.
Bởi vì sợi dây đạo đức ở trong lòng đã bị đứt, cho nên giấc mơ này còn táo bạo hơn tất cả những giấc mơ trước đây——
Trong giấc mơ, đôi môi của tiểu cô nương đỏ bừng và sưng lên, trên làn da thịt trắng nõn và non nớt in hằn những dấu vết đủ loại khác nhau.
Cho đến cuối cùng, tiểu cô nương chỉ có thể dùng đôi mắt lưng tròng nước mắt, nhìn về phía nàng, xin tha.
Bộ dáng xin tha của tiểu cô nương thật sự khiến người ta thương xót và đau đớn, hốc mắt đỏ hoe, giọng nói nhỏ nhẹ và yếu ớt, sức lực cũng yếu ớt đến đáng thương, giãy giụa như thế nào cũng không thể thoát khỏi, ngược lại khiến người ta muốn nổi lửa lên.
Giấc mơ kết thúc bằng tiếng rên rỉ yếu ớt của tiểu cô nương.
Buổi sáng, tỉnh lại.
Khi Ôn Dư Nhiễm rời giường, vẫn còn có thể vẽ ra một số chi tiết mê người, những ý niệm vẩn đục nối tiếp nhau, nàng kéo rèm cửa ra, đón ánh nắng mặt trời cùng gió thổi trong một lúc.
Không thể đẩy những ý niệm đó ra khỏi đầu.
Cuối cùng, nàng vẫn là vào phòng tắm, rửa mặt đánh răng.
Ngọn lửa trong lòng bị nước lạnh tưới lên làm nguội đi một chút, nhưng những suy nghĩ đó vẫn còn trong tâm trí và không thể nào rửa sạch được.
Nghĩ bậy cái gì không biết nữa?
Mới chỉ xác định mối quan hệ,