..................
Công việc gần như đã hoàn thành.
Ôn Dư Nhiễm tự cho phép mình tan tầm sớm, ngồi bên trong xe với sự chờ mong.
Nàng liếc nhìn thời gian, hiện tại còn thiếu một chút nữa là đến giờ ăn tối.
Bây giờ đi gặp tiểu cô nương, có nên mang theo thứ gì không?
Ý tưởng này ngay khi xuất hiện đã lập tực chiếm lấy tâm trí của nàng.
Ôn Dư Nhiễm cầm vô lăng suy nghĩ một hồi, một lát sau quyết định, ngừng xe trước một cửa hàng bán hoa ở bên đường.
"Giúp tôi lấy một bó hoa hồng." Ôn Dư Nhiễm đi một vòng quanh cửa hàng hoa rồi nói với nhân viên bán hàng.
"Muốn viết thiệp không?"
"Không cần."
Khi rời khỏi cửa hàng, Ôn Dư Nhiễm ôm trong lòng ngực một bó hoa hồng lớn, trên cánh hoa có những giọt nước trong suốt, được bao lại tinh xảo, hương hoa bay vào chóp mũi.
Trở lại trong xe, Ôn Dư Nhiễm đặt bó hoa hồng lên ghế phụ, nhìn nhánh hoa hồng đỏ kiều diễm.
Trong lòng đột nhiên có chút hối hận.
Không phải nói là cùng tiểu cô nương thử một lần sao?
Có phải nàng quá chủ động hay không?
Nhưng mua đều đã mua, bây giờ lại ném đi thì quá mức ấu trĩ, Ôn Dư Nhiễm tự hỏi trong một lúc, nghĩ nghĩ, cứ như vậy đi.
Tiếp theo, Ôn Dư Nhiễm ngồi chờ ở trong xe, trong lúc chờ đợi, thỉnh thoảng liếc nhìn thời gian một chút.
Không thể gọi điện thoại quá sớm.
Nếu gọi điện thoại quá sớm, thì có vẻ quá nóng vội.
Thời gian trôi qua từng phút.
Nàng dùng đốt ngón tay gõ vào tay lái, sự mong đợi trong lòng lan tràn trở thành nôn nóng. Nếu là ngày thường, Ôn Dư Nhiễm nhất định sẽ không lãng phía thời gian chờ đợi như vậy, nhưng lúc này, nàng không có tâm tư làm chuyện gì khác.
Như thể sau bữa cơm, sẽ có một cái gì đó quan trọng.
........
Cuối cùng, cũng chờ đến giờ ăn tối.
Ôn Dư Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, cầm điện thoại lên, bấm gọi cho tiểu cô nương.
"Hiện tại em đang ở đâu?"
"Em lập tức ra cổng trường." Giọng của tiểu cô nương vẫn là dễ nghe như vậy, ngọt ngào và mềm mại.
"Cổng trường nào?"
"Ở Tây Môn."
"Được, tôi đến đón em."
Nói xong, Ôn Dư Nhiễm cúp điện thoại.
Trong suốt qua trình trò chuyện, Ôn Dư Nhiễm cố ý làm cho giọng nói thật sự bình tĩnh, lãnh đạm lại nhàn nhã, giống như chỉ là một cuộc gọi điện thoại thông thường, cũng không có nghe thấy lo âu chờ đợi.
Tuy nhiên, sau cuộc gọi, trong lòng lại trở nên nóng nảy.
Rất muốn gặp mặt......
Lập tức muốn nhìn thấy tiểu cô nương......
Ôn Dư Nhiễm nuốt nước miếng, mơ hồ nghĩ đến cảnh tượng trong mơ ngày hôm qua, tiếng nhịp tim đập nhanh hơn vài phần.
Nàng hít sâu vài hơi, cố gắng hết sức để điều chỉnh trạng thái của mình và kiềm chế sự căng thẳng trong lòng.
Chính mình đang bị làm sao vậy?
Không phải chỉ là yêu đương thôi sao?
Nhớ trước đây khi yêu đương với Điền Tiểu Hinh, gặp mặt, ăn cơm, đưa hoa, tặng quà... đơn giản chỉ là trải qua một quá trình, không có bất cứ sự dao động cảm xúc nào.
Bây giờ cùng với tiểu cô nương, cũng không phải là mối tình đầu, tại sao lại hồi hộp như vậy?
Tại sao lại hồi hộp như vậy?
Ôn Dư Nhiễm ở trong lòng hỏi đi hỏi lại mấy lần, sau nửa phút, nàng cho rằng đã thuyết phục được bản thân, vì vậy khởi động xe, thuận lợi lái đến địa chỉ của tiểu cô nương.
.........
Trong tầm mắt hiện ra một bóng người quen thuộc, Ôn Dư Nhiễm đạp phanh, xe dừng lại.
Hôm nay thời tiết rất ấm áp, tiểu cô nương đang đứng bên đường, ăn mặc giản dị, áo khoác màu hồng nhạt hơi mở ra một chút, để lộ ra chiếc áo nhung màu trắng bên trong, cổ áo sơ mi kẻ sọc có hai cúc không cài, làn da trên cổ có chút trắng sáng.
Ánh mắt của Ôn Dư Nhiễm dừng ở trên chiếc cổ trắng noãn và dịu dàng của tiểu cô nương trong một lúc, rồi nhanh chóng quay đi.
Sau khi nàng quay tầm mắt đi, nhìn chằm chằm vào đồng hồ trên ô tô, khẽ nuốt nước bọt một chút, kìm nén cảm xúc, sau đó mở khóa cửa chờ tiểu cô nương lên xe.
Trên ghế phụ có một bó hoa hồng rất lớn, lúc Ninh An mở cửa xe ra, liền thấy một mảnh hồng hồng đâm thẳng vào trong tầm mắt.
"Cái này là cho em sao?"
Giọng nói nhẹ nhàng của tiểu cô nương truyền vào tai Ôn Dư Nhiễm.
Ôn Dư Nhiễm cảm thấy hơi khó xử sau khi nghe câu hỏi của tiểu cô nương.
Giống như nếu thừa nhận bó hoa hồng này, cũng tương đương với việc thừa nhận rằng nàng đã chờ đợi trong trạng thái thất thần trong nửa ngày.
"Đi ngang qua cửa hàng bán hoa, cảm thấy hoa này có mùi rất thơm, vì vậy tôi tiện tay mua, chuẩn bị mang về nhà trang trí." Ôn Dư Nhiễm nhàn nhạt nói.
Tiểu cô nương chớp chớp mắt: "Có thể tặng cho em không?"