..............
Tầm nhìn quá tối, Ôn Dư Nhiễm không thể phân biệt được biểu cảm của tiểu cô nương.
Cái chạm lạnh lẽo còn sót lại, vẫn bao trùm nơi đầu lưỡi và môi, nếu hơi lơ đãng, suy nghĩ sẽ sa ngã vào trong dư vị này.
Trên môi mơ hồ có một cảm giác đau đớn yếu ớt.
Tiểu cô nương hôn môi quá dùng sức. Ôn Dư Nhiễm híp mắt thầm nghĩ.
Một lúc sau, Ôn Dư Nhiễm cắt đứt suy nghĩ, điều chỉnh hô hấp, sờ soạng đến trước công tắc đèn, mặt mày căng thẳng, không biết thu hồi cảm giác xấu hổ như thế nào, do dự một chút rồi mới bật đèn lên.
"Bang"
Ánh đèn sáng ngời chiếu xuống, chiếu lên bóng dáng nghiêng nghiêng của tiểu cô nương.
Tiểu cô nương đứng bên cạnh ghế dựa, vẫn duy trì tư thế cúi đầu xuống, mái tóc đen buông xõa mềm mại, khuôn mặt trắng như sứ, nhìn rất ngoan ngoãn và dễ mến.
Thoạt nhìn cùng với người dùng sức điên cuồng ở nửa phút trước, dường như không có liên quan gì.
Ôn Dư Nhiễm dời tầm mắt đi.
"Đi thôi, tôi đưa em về nhà." Ôn Dư Nhiễm hít sâu một hơi, mở miệng nói.
Tiểu cô nương không nhúc nhích.
Một lát sau, tiểu cô nương từ trong miệng thốt ra một từ: "Không."
Lời nói này được nói ra một cách thẳng thừng và mạnh mẽ, như để kiềm chế một số cảm xúc khác.
Ôn Dư Nhiễm sửng sốt một giây.
Thật sự giận rồi?
Ôn Dư Nhiễm cười khẽ một tiếng: "Em không thể ngủ trong công ty của tôi, đi thôi."
Tiểu cô nương hơi ngẩng đầu lên, bóng dáng lông mi khẽ run lên một chút, đôi mắt sâu không thấy đáy.
Sự khát vọng và tính chiếm hữu điên cuồng bắt đầu lan tràn ra, cuối cùng bị áp chế xuống, xúc tu nguy hiểm từng chút một bị thu hồi lại.
"Em muốn đi theo chị." Tiểu cô nương khôi phục lại giọng điệu nhẹ nhàng, giọng nói nhỏ nhẹ và ngọt ngào.
"Hả?"
"Em muốn đi theo chị về nhà."
Tiểu cô nương lặp lại câu nói một lần nữa, ý vị điên cuồng thâm thúy trong đôi mắt mờ đi một chút, khi mở mắt ra lần nữa, đôi mắt đã sạch sẽ và thuần khiết trở lại.
"Vừa rồi em ngồi ở đây một mình, thật sự rất sợ. Chị vẫn luôn không đến, em còn tưởng rằng chị đã bỏ rơi em........" Giọng nói khẽ run rẩy của tiểu cô nương, truyền vào tai của Ôn Như Nhiễm. Cuối cùng, từng chút một chảy vào trong lòng.
Ôn Dư Nhiễm nghe vậy, một tia áy náy trong lòng bắt đầu lan tràn, cuối cùng khiến cả trái tim mềm nhũn.
"Sẽ không." Trong đầu Ôn Dư Nhiễm có chút loạn, nhất thời không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ nhàn nhạt nói ra hai chữ.
"Có thật không?"
Giọng nói của tiểu cô nương rất nhẹ nhàng, có chút bay bổng.
"Ừm, tôi nhất định sẽ không bỏ rơi em." Ôn Dư Nhiễm nói.
"Chị bảo đảm?"
"Tôi bảo đảm."
Khi giọng nói rơi xuống.
Tiểu cô nương yên lặng nhìn nàng.
Ánh mắt anh nghiêm túc đến đáng sợ, như thể muốn xác nhận chắc chắn lời hứa hẹn này với nàng.
Không khí im lặng giằng co trong một lúc, cho đến khi bế tắc đến lạ thường.
"Em muốn về nhà chị, được không?" Tiểu cô nương rốt cuộc cũng cong mắt cười nhẹ.
Bầu không khí nhẹ nhàng thoải mái trở lại, chủ đề trở lại vị trí ban đầu.
Ôn Dư Nhiễm mơ hồ nhịn xuống, tuyệt đối không được đáp ứng.
Nhưng vào giây cuối cùng đã gật đầu, khi Ôn Dư Nhiễm kịp phản ứng lại, thì dục vọng đồng ý đã sinh sôi không ngừng trong lòng nàng.
Hoá ra tiểu cô nương đi một vòng lớn như vậy, vẫn là vì điều này.
Hiện tại...... Vẫn còn hơi sớm.
Từ lúc xác định quan hệ đến bây giờ, vẫn chưa đầy nửa tháng, không thể phát triển quá nhanh.
"Ngày mai em vẫn còn có tiết học." Ôn Dư Nhiễm nói.
"Ngày mai em không có tiết học."
"Vậy thì cũng phải nghỉ ngơi thật tốt."
"Em có thể ở nhà của chị nghỉ ngơi thật tốt." Tiểu cô nương nghiêng đầu bày ra vẻ mặt ngây thơ vô tội, nhìn thẳng vào Ôn Dư Nhiễm.
Ôn Dư Nhiễm nhìn bộ dáng ngây thơ vô tội của tiểu cô nương, nhất thời không có lời gì để nói.
Quên đi.
Cũng không phải là nàng chưa đưa tiểu cô nương về nhà, phân phòng ngủ là được.
Một chút lý do còn sót lại để lấy cớ cũng bị chôn vùi.
"Được rồi." Ôn Dư Nhiễm xiết chặt lòng bàn tay nói.
...........
Tiểu cô nương đi theo Ôn Dư Nhiễm lên xe.
Sau khi lên xe, Ôn Uyển nhìn vào trong gương chiếu hậu.
Trong gương, đôi môi của nàng khá sưng đỏ, vẫn còn ẩn hiện một hai tơ máu.
Tiểu cô nương lấy đâu ra sức lực lớn như vậy?
Ôn Dư Nhiễm nhịn không được liếc nhìn tiểu cô nương một cái, màu môi của tiểu cô nương vẫn hồng hào như bình thường, không nhìn thấy gì.
Mỗi lần đều là như vậy, nàng lúc nào chật vật đến như thế, còn tiểu cô nương dường như không có việc gì.
Nghĩ đến đây, những tia áy náy trong lòng Ôn Dư Nhiễm đều