...........
Chiếc khăn tắm màu trắng được buộc lỏng thành một vòng, trên bả vai còn dính bọt nước lóng lánh, tiểu cô nương cứ đứng như vậy ở cửa, trên trán rũ xuống vài sợi tóc ướt dầm dề, hai bắp chân trắng nõn thấp thoáng dưới chiếc khăn tắm màu trắng, hình dáng mắt cá chân rất mảnh mai và đẹp.
Chiếc khăn tắm rộng thùng thình có thể phác hoạ ra một đường cong mờ ảo.
Có một số chỗ rất ăn khớp với tưởng tượng của nàng, cũng có một số chi tiết khác với tưởng tượng.
Ngọn lửa mờ nhạt đang loáng thoáng trong lòng, từ trăm ngàn chỗ hở của lớp phòng thủ chui ra bên ngoài, bùng lên thành một vùng ánh sáng rực rỡ.
Ôn Dư Nhiễm nuốt nước miếng một cách mãnh liệt, dùng hết sức lực vặn vẹo cái đầu có phần cứng đờ.
"Đi ra ngoài." Giọng nói của Ôn Dư Nhiễm có chút thẩn thờ.
Ninh An ngẩng đầu lên, có một giọt nước dọc theo cổ chảy xuống, vẫn luôn chảy vào trong khăn tắm.
"Chị nói sẽ không bỏ rơi em." Giọng của Ninh An rất khẽ, mơ hồ lộ ra vài phần đáng thương.
Vẻ mặt của Ôn Dư Nhiễm cứng đờ, ánh mắt nhìn chằm chằm đèn bàn trên tủ đầu giường, nhịp tim đập nhanh đến doạ người, trong đầu đều bay loạn cả lên, hỗn loạn đến mức gần như bị logic của tiểu cô nương thuyết phục.
"Cái này không giống nhau."
"Sao lại không giống nhau... Ở bên kia yên tĩnh như vậy, nếu ngủ một mình chắc chắn sẽ rất sợ...."
Giọng nói của tiểu cô nương càng ngày càng nhỏ, từng chữ từng chữ rót vào trong lòng Ôn Dư Nhiễm, giống như nước đường dồn dập ập vào, muốn ngâm Ôn Dư Nhiễm cho đến mềm nhũn, rồi sau đó chết chìm ở bên trong.
Sự tỉnh táo còn lại đã bị tiêu hao một chút, lời từ chối bị mắc kẹt ở trong cổ họng, như thế nào cũng không thể nói ra được.
Như vậy không được.
Không được.
Không được không được không được.
Ôn Dư Nhiềm dùng ngón tay nhéo lòng bàn tay của mình một cái, lúc đó lý trí mới thanh tỉnh một chút.
Không được.
"Em đi ra ngoài." Ôn Dư Nhiễm thờ thẩn lặp lại một lần nữa, nhưng sự tự tin đã không còn đủ.
"Em không đi." Lông mi của Ninh An khẽ chớp hai cái:
"... ở công ty chị ném em qua một bên ở một mình, bây giờ cũng là......"
Ninh An cúi đầu, Ôn Dư Nhiễm chỉ có thể nhìn thấy đôi vai trắng nõn gầy yếu đang run lên.
Tim của nàng cũng run theo.
Lý trí nói với Ôn Dư Nhiễm rằng đây đều là kịch bản của tiểu cô nương, đừng mắc mưu.
Ngàn lần đừng mắc mưu.
Đừng mắc mưu.
Đừng......
Ôn Dư Nhiễm lại mãnh liệt nuốt nước bọt lần nữa, cố gắng kiềm chế tầm mắt của mình.
Biết rõ là kịch bản, nhưng trong lòng vẫn mềm đến rối bời.
Giống như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Cuối cùng, Ôn Dư Nhiễm cũng nhấn giọng nói: "Em...... Em muốn ngủ ở đây cũng không phải không được...." . Truyện Tiên Hiệp
Vừa dứt lời.
Ninh An ngẩng đầu nhìn thẳng vào Ôn Dư Nhiễm, tất cả uỷ khuất không phân biệt được thật giả đều tan rã trong nháy mắt, dục vọng bị đè nén dần dần nổi lên, đôi mắt sâu không thấy đáy.
Sau đó, Ninh An mỉm cười ngọt ngào. Khuôn mặt trắng nõn cùng bờ vai và chiếc cổ trắng như sữa, xinh đẹp đến loá mắt.
Ôn Dư Nhiễm quay đầu lại, cứng đờ nói: "Trước tiên em lấy đồ ngủ mặc vô, rồi hãy vào đây."
Tiểu cô nương đứng tại chỗ trong nửa giây.
"Được a." Ninh An nói.
Sau đó tiểu cô nương thật sự quay người đi ra ngoài.
Phòng ngủ trống vắng trở lại.
Trên tay Ôn Dư Nhiễm vẫn đang cầm cuốn sách chưa đọc được một chữ nào, bước đi thất thần vô bờ bến, tâm tư rối loạn không có hình dạng.
Nàng căng cứng người, dùng ngón tay nắm chặt bìa sách, cứng đờ mà ngồi ở đó, cũng không biết mình đang mong đợi điều gì.
"Em mặc xong rồi."
Cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy mở rộng ra, Ninh An buông cánh cửa ra, bắt đầu đi về phía giường.
Tiểu cô nương đã mặc bộ đồ ngủ của mình, nhưng bộ đồ