Trước mặt Thương Am, đây là lần đầu tiên Du Dữu không nghe lời như thế, biểu hiện rõ việc không muốn.
Cậu không nói thẳng rằng không muốn nói, cũng không định đoạt lại điện thoại. Chỉ là mặt cậu đỏ một cách khả nghi, con mắt đảo tới đảo lui không dám nhìn thẳng mắt Thương Am.
Thương Am nhìn Du Dữu trước mặt, tức giận trong lòng suýt vượt khỏi phạm vi khống chế.
Kiên nhẫn của hắn như một nồi nước sôi, lúc cạn nước cũng là lúc nổ tung.
Ban đầu ngọn lửa bên dưới nồi vẫn rất nhỏ, chỉ đủ để nước sôi. Nên Thương Am có ảo giác rằng mình chờ được, có thể bao dung một chút, chờ đến lúc Du Dữu tình nguyện nói thật.
Nhưng lúc hắn cầm điện thoại, xem hình ảnh bên trong, nhìn rõ toàn bộ nội dung… ngọn lửa đó không còn như ban đầu, nó bùng lên cao, chuyển thành lửa xanh. Trong nháy mắt đã nồi nước đã từ đang sôi thành cạn triệt để.
Thương Am không rõ. Hắn đây là đánh giá mình quá cao hay đánh giá Du Dữu quá thấp.
Người đàn ông trong tranh này là ai?
Là ai đã vẽ những bức tranh không biết xấu hổ này?
Vẽ lúc nào, vẽ như thế nào, có tham khảo…
Thương Am hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại rồi lấy điện thoại của mình ra gọi cho trợ lý.
“Điều tra một việc cho tôi, bây giờ, phải nhanh.”
Du Dữu giật mình nhào qua, đè tay hắn đang giữ điện thoại, kêu thảm “Đừng mà chú——–!”
Thương Am rũ mắt xuống, ánh mắt không cảm xúc, chỉ có giá trị hắc hóa trên đầu nhảy rất thích chí.
Đây là lần đầu tiên Du Dữu nhào vào hắn.
Vì người khác.
“Chú! Đừng tra mà! Chú sẽ hối hận!!”
“Ha… Hối hận?” Thương Am nắm thịt trên mặt cậu, rất mềm, rất co giãn “Uy hiếp tôi?”
“Không không không không không…” Du Dữu nằm trên đầu gối hắn, vội vàng phủ nhận “Là, là rất mất mặt! Chú, cháu xin chú!”
Bên kia điện thoại, trợ lý đang dạo phố với bạn gái, lại bị ông chủ gọi đến, vừa nói một câu thì không còn cơ hội nói nữa.
Trợ lý cũng rất kính nghiệp không cúp điện thoại mà kiên nhẫn chờ chỉ thị tiếp theo của ông chủ.
Lại chỉ nghe được bên kia là tiếng thiếu niên ngây thơ đang đau khổ xin, một giọng khác là của ông chủ, nghe lạnh lùng vô tình như trời đông giá rét.
Bạn gái thấy cậu ta nghe điện thoại không để ý mình thì không vui “Điện thoại gì thế?”
Trợ lý che loa điện thoại, nghiêm túc giải thích “Bát quái.”
Bạn gái vui vẻ lại gần, không đi dạo nữa “Ai gặp người đó có phần, em cũng nghe!”
“Chú! Xin chú mà, hu hu hu——– cháu sai rồi, cháu không dám nữa!”
“Nhỏ giọng chút, hàng xóm nghe được mất.” Thương Am bị giọng như sói tru của cậu làm ngứa tai, lùi về sau.
“Chú nhẹ tay chút, nhanh nhẹ tay chút. Bị nứt mất!” Du Dữu nhìn điện thoại của mình, lại nhìn gân tay của Thương Am. Cậu vừa dứt lời thì thấy màn hình vỡ.
“…”
“A a a! Bị nứt rồi!” Điện thoại duy nhất của cậu!
“Xin lỗi.” Thương Am bị màn hình hỏng làm giật mình, tức giận cũng yếu đi ba phần.
Cái này dù sao cũng là mình mua cho Du Dữu, tuy rằng…
“Hu hu hu không sao… chú, chú có bị đau không, có bị thương không…”
“Không.” Thương Am dịch ngón tay ra, màn hình dễ vỡ nhưng có miếng dán nên không bị thương “Hiện tại có thể nói cho tôi biết chưa. Người đàn ông cùng ở với em, đó là ai?”
“Cháu cháu cháu cháu nói. Chú, ngài đừng để người khác tra nữa. Thực ra người đó là…”
Trợ lý cúp máy, cậu ta sợ nghe nữa thì mất cả việc. Vẻ mặt bạn gái đứng cạnh cũng phức tạp, muốn nói lại thôi phải đến mười giây.
“Cái này cũng quá, quá kích thích ha…”
“Mấy câu hôm nay em cứ coi như không nghe thấy, đừng truyền ra ngoài.”
“Vì sao?”
“Vì tiền đồ của bạn trai em.”
Mười phút sau.
Giá trị hắc hóa của Thương Am hạ xuống 85 thì dừng.
Hiểu nhầm.
Nhưng là một hiểu nhầm tốt đẹp.
Thương Am không ngờ rằng hóa ra giữa người với người cũng có hiểu nhầm tốt như thế, lại khiến người ta không biết nên khóc hay cười.
Sẽ không có hậu quả không thể cứu lại, sẽ không làm tổn thương ai, cũng không có trùng hợp cẩu huyết.
Bởi vì Du Dữu của hắn là người như thế.
Ngồi trước máy tính.
Du Dữu đăng nhập vào game, mở tài khoản game ra, sửa lại nickname:
[Trời muốn chơi tui]
Sau đó lên diễn đàn đăng vấn đề có thưởng: [Đang đọc đồng nhân của mình với người khác thì bị chính chủ phát hiện, tôi sẽ bị giết à?]
Sau lưng cậu thì Thương Am đã nhớ kỹ địa chỉ của internet, xem hết từ đầu đến cuối, không bỏ sót một tờ nào.
Trong manga đó, Du Dữu rất nhỏ, rất trắng; chú thì rất to, rất vạm vỡ.
Như thế thì cũng không có gì…
Nhưng.
Trong manga, Du Dữu sẽ ríu rít sẽ khóc thút thít, lê hoa đái vũ, người thấy mà yêu.
Khi khóc thì nước mắt giống như nước không mất tiền.
Nơi đó cũng như vòi nước không tắt được.
Người bình thường sao có thể như thế…
Thương Am ngẩng đầu, nhìn người bình thường Du Dữu đang ngồi trước máy laptop, cả người dường như đều được giấu sau ghế.
Manga và ngoài đời dù sao cũng khác nhau. Như Du Dữu trước mắt lúc khóc thực ra không có nước mắt, ngược lại thì có thể gào đến mức gọi được cả cứu hỏa đến.
Bỗng hắn không tưởng tượng được vẻ mặt Du Dữu này khi cầu xin, rơi nước mắt, còn…
Tóm lại chắc chắn không giống.
Cụ thể không giống bao nhiêu, không giống như nào thì cần chờ kiểm tra.
Thương Am tắt giao diện, khóa điện thoại.
“Du Dữu.”
“Có!”
Du Dữu giật mình, thiếu chút thì đứng nghiêm.
Tuy không đứng nghiêm nhưng động tác cũng hơi lớn, cậu quay đầu lại, khăn tắm thì rơi mất.
Thương Am không nói chuyện, con mắt nhìn một vòng bên dưới.
Ừm, cậu nhóc nghịch ngợm.
“A!” Du Dữu luống cuống ôm khăn tắm chạy, ba phút sau mặc đồ ngủ quay lại.
“Điện thoại của em hỏng màn hình rồi, mai ra ngoài với tôi mua cái mới.”
“Hả?”
Đi ra ngoài?
Du Dữu gãi đầu, nghĩ đến thời gian thức giấc của mình mấy hôm nay, cảm thấy không muốn đi.
“Ừm… không sao. Chú, điện thoại ngài cứ tùy tiện mua một cái smartphone là được.”
Sau khi nói xong, để biểu hiện trung thành cậu còn cười bồi thêm một câu “Chỉ cần là chú mua thì cháu đều thích.”
Thương Am cũng được vuốt lông dễ chịu hơn nhiều. Hắn bước qua sờ dầu Du Dữu coi như đồng ý.
Cuối cùng thì hắn cũng không thật lòng muốn Du Dữu đi ra bên ngoài, vừa rồi bảo cậu cùng đi mua đồ cũng là tâm trạng tốt nên nhất thời hưng phấn.
Đúng là cậu nhóc hiểu chuyện, hắn không nhìn lầm.
Du Dữu cũng là không muốn ra khỏi nhà, kể cả không cần đi sáng sớm thì cậu cũng lên thời gian biểu cho ngày mai rồi: