Hệ thống 100 vừa được thả ra thì nhìn thấy trả lời trên điện thoại.
Nó sợ kí chủ thân yêu của nó đang mải liếc mắt đưa tình nên không thấy thông báo đó, liền dùng tiếng phổ thông của MC để đọc chậm ngay trong đầu của Du Dữu.
Du Dữu:??? Đây là mạch não gì vậy… Kì lạ quá trời!
Hệ thống 100: Cậu cũng dám nói mạch não của người khác kì lạ???
Du Dữu: Biết rồi, lui ra đi.
Sau đó 100 offline thật.
Nói đúng ra là lại bị năng lượng thần bí nào đó phong ấn, không thể nói không thể làm gì. Lúc Thương Am vươn tay ra đụng lên mu bàn tay của Du Dữu thì nó không thể nhìn thấy gì.
Năng lượng đó thực sự là đến từ Thương Am.
Trong giây phút không thể nhìn thấy gì, 100 kết luận.
“Á.”
Bỗng tay bị chạm.
Du Dữu cúi đầu nhìn, vừa rồi hình như cậu ngây người quá nên suýt làm rơi cái nĩa.
May mà chú Thương phát hiện kịp, giúp cậu nắm lại, còn nắm rất chặt nên sẽ không làm rơi nữa, tốt quá.
Rõ ràng là một việc thường ngày nhưng không hiểu sao Du Dữu nghe thấy đầu như bốc cháy.
Cậu bỗng nghĩ đến gà chiên giòn… không phải, là lúc chú Thương nhét găng tay một lần vào tay cậu lần mang gà đến.
Rõ ràng động tác nhét găng tay kia càng đẹp mắt hơn! Sao giờ cậu lại không chịu được?!
Thấy cậu không nói gì, Thương Am thăm dò đáp án của cậu
“Là vì sợ sao?”
Có phải là một bên muốn lấy lòng nhưng cũng e sợ?
Sợ chết, sợ nguy hiểm, sợ thất bại?
Dùng cách tự hỏi của nhóc con trước mặt. Có phải nghĩ rằng chỉ cần không vượt qua đường ngang kia thì sẽ an toàn?
Thương Am nhìn cậu, bỗng hắn nở nụ cười. Nhóc lừa gạt của hắn ngay cả lúc không ngoan cũng khiến người khác bật cười vì sự khờ dại đó.
Hắn cảm thấy mình cách đáp án rất gần rồi, lý do mà cậu chỉ gọi chú, chỉ nhận định hắn là trưởng bối.
Không phải vì thích người khác, không phải vì ghét hắn, cũng không phải vấn đề về giới tính…
“Sợ…” sau khi Du Dữu kinh ngạc thì cuối cùng cũng lầm bầm lầu bầu nói chuyện. Cậu có chút mờ mịt, như là cố gắng suy nghĩ tìm từ “Hình như… hơi sợ.”
Thương Am buông tay cậu ra, khôi phục lại tư thế ngồi thả lỏng. Sau khi nghe câu trả lời này thì cảm giác áp bách trước đó không còn nữa.
Giá trị hắc hóa vẫn cao không hạ nhưng hắn đã thoát khỏi cảm giác cực đoan, kiên nhẫn trở nên rất nhiều, rất đủ.
Hắn nghĩ thông rồi nên không còn keo kiệt với sự kiên nhẫn hay thời gian nữa.
Thứ mình sợ, từ từ vượt qua là được.
Du Dữu vẫn đang tự động viên mình trong lòng, cố lấy dũng khí.
Để giông bão nổi lên mạnh hơn nữa đi! Du Dữu à, nói xong câu này thì mày đã tự nhận mình có sắc tâm đó!
Sau đó cậu hít sâu một hơi nói nốt nửa câu sau
“… Sợ chú không vui.”
Thương Am ngừng thở, nhịp điệu hắn cố gắng tìm về lại bị xáo trộn.
Là một người tư duy sâu sắc kín đáo lại tiếp tục đoán sai một người. Mình trước đó không nghĩ ra một người quyết định một việc. Ngoại trừ vì tiền, vì lợi, vì tự vệ còn có thể vì gì…
Lý do đơn giản như thế mà hắn cũng không nghĩ đến. Hắn vẫn còn là người sống bao nhiêu năm thuận lợi, luôn tính đúng sao.
Thương Am há hốc, chợt tắt tiếng.
Du Dữu ngồi đối diện cúi đầu như nhóc con làm sai đang ngồi chờ mắng, không lên tiếng cũng không dám động nữa.
Giống như thấy có lỗi vì đã làm tổn thương ai đó vậy.
Du Dữu thấy Thương Am bỗng yên lặng, càng không dám ngẩng đầu. Mặt cậu càng nghẹn càng đỏ, yếu ớt nhỏ giọng dỗ “Chú, ngài đừng giận mà…”
Thương Am: “…”
“Cháu cũng không dám nữa…”
Thương Am không nhịn nổi, cắn răng hỏi lại “Em lại không dám gì nữa?”
Lại?
Du Dữu mơ màng ngẩng đầu lên, vẻ mặt rất vô tội. ngôn tình hoàn
Lúc trí thông minh không đủ dùng, mạch suy nghĩ bị loạn thì cậu bắt đầu đoán bậy phi logic, như là khi đang làm đề tiếng Anh không hiểu vậy.
Du Dữu do dự, nhìn mặt Thương Am hình như không tốt lắm. Cậu thăm dò nói lại “Thế… cháu dám?”
Giá trị hắc hóa trên đỉnh đầu Thương Am suýt nữa thì không kiềm được, nhảy một cái nhưng vẫn dừng ở 85 không đổi.
“Giờ không sợ tôi không vui?”
“À…” Du Dữu lại không xác định, nhìn mặt Thương Am mà nói
“Sợ… không… sợ? Vâng, không sợ.”
Như học sinh tiểu học nhìn mặt mà đoán câu trả lời.
Thương Am bỗng thấy không còn cách nào. Tất cả những tâm trạng ngổn ngang lúc trước đều không phát tiết ra mà chìm xuống đáy lòng, từ từ lên men.
Hắn còn có thể nói gì?
Nói gì cũng như đang bắt nạt bên yếu thế vậy.
“Em không cần sợ.” Cuối cùng hắn cũng không dẫn dắt, không mong rằng đầu óc Du Dữu bỗng sáng ra. Hắn trực tiếp đi vòng qua bàn, ngồi xuống cạnh Du Dữu.
Thương Am xoay người nhích lại gần, một tay để trên gáy Du Dữu, xoa tóc mềm mại, tay nắm tay dạy cậu.
“Tôi không phải người lạ. Nếu em thấy tôi không vui có thể dùng hành động để dỗ.”
Du Dữu nhìn hắn trong khoảng cách gần, vẻ mặt bừng tỉnh “Cháu hiểu rồi, thế…”
Để tránh nghe được câu trả lời kỳ kỳ quái quái. Thương Am cúi đầu hôn lên trán cậu.
“Tôi nói rồi, dùng hành động chứ không phải lời nói.”
[Giá trị hắc hóa: 84]
Hình như thế vẫn chưa đủ.
Thương Am cúi đầu lần nữa, nâng mặt cậu lên hôn nhẹ lên chóp mũi.
[Giá trị hắc hóa: 83]
Du Dữu: “…!!!”
Cậu trợn mắt nhìn rồi tinh thần phấn khởi.
Bẹp một cái là giảm một giá trị hắc hóa!
Chẳng nhẽ đây là bí quyết làm nhiệm vụ được giảm giá bán rẻ?!!
Nếu thế thì!
“Chú… chờ một chút.”
Du Dữu thấy Thương Am định đứng dậy vội vàng kéo người lại. Cậu bám lên bả vai, hôn lên mặt Thương Am ba cái, một cái bên trái hai cái bên phải.
Lúc hôn cái cuối hơi lệch, rơi xuống khóe môi hắn.
[Giá trị hắc hóa: 79]
Thương Am cười nhìn cậu, giọng có chút khàn “Cần nữa không?”
Lúc nói chuyện bàn tay như có ý riêng mà nhẹ nhàng lướt qua môi dưới của Du Dữu.
“Muốn không?”
Du Dữu hít sâu, cảm thấy môn toán của mình tính không tốt lắm. Cậu không tính được mình phải hôn