Dựa theo thường tình thì một vật, một hình nếu như là màu trắng thì sẽ rất khó để thiết kế xấu được, muốn xấu đến mức khác biệt thì lại khó càng thêm khó.
Nhưng No451 không như thế. Trong ô icon hình vuông màu trắng có một đồ án hình chữ U, ở giữa là một hình tròn nhỏ, có một hình xoắn ốc lan ra xung quanh. Mà ở góc trên là một hình chữ nhật to gần giống chữ U.
Hệ thống 451: Đây là hình dáng của USB. Bình thường tui có thể ngụy trang thành chương trình quản lý tệp tin.
Du Dữu: Không, đây là bồn cầu.
Hệ thống 451: Là USB!! Không thì cũng là hình cây nấm!!
Du Dữu: Bồn cầu màu trắng, vẫn là loại có bồn xả nước. Bản vẽ là nhìn từ trên xuống.
Hệ thống 451: Là USB nha nha nha———-
Du Dữu: …
Du Dữu: Cậu muốn nghĩ thế thì tui cũng không có cách nào.jpg
Hệ thống 451: QAQ
Thấy 451 sắp tủi thân nên Du Dữu vội vàng nói vài câu trái lương tâm để an ủi, lừa nó rằng thực ra nhìn xíu nữa sẽ nhận ra đó là USB không phải bồn cầu.
Hệ thống 451, không, hiện tại là app 451 còn dễ dỗ hơn Du Dữu, lập tức dừng khóc.
Hơn nữa còn hỏi lại cậu: Vậy sao cậu vừa rồi lừa tui?
Du Dữu: Đó là vì… xa cách lâu ngày gặp lại cần thêm nước mắt để càng khó quên.
Xong, nói câu này tự dưng thấy mình giống tra nam.
May mà giờ 451 là app không nghe được tiếng lòng mình không thì lộ rồi.
Du Dữu nhịn cười, đến lúc sắp không nhịn được thì chăn trên đầu bị xốc lên, không khí mới mẻ tràn vào.
Như là đang làm chuyện xấu thì bị bắt gặp, Du Dữu quay đầu lại. Trong nháy mắt đối mặt với Thương Am thì dây cung đang nhịn cười của cậu bị gãy, chưa kịp mở miệng nói chuyện thì đã cười.
Sau đó như là học sinh lớp mười hai đang trên lớp tự học bị chọt trúng điểm cười, tất cả những thứ bên ngoài đều biến thành việc buồn cười, cười điên rồi.
“Du Dữu, nên ngủ…”
“Ha ha ha ha ha!!!”
Thương Am còn chưa nói hết: “…”
“Thật, thật xin lỗi ha ha ha ha… Em nghĩ đến một ha ha ha ha gif ha ha ha ha ha ha ha ha…”
451 giả chết:…
Cậu rất muốn nói rằng trong giây phút đối mặt với chú Thương thì trong đầu cậu nhớ đến gif năm xưa từng xem. Thậm chí cậu còn không nhớ rõ chi tiết… chỉ nhớ trong gif là có một người ở trong chăn run run nhìn như đang DIY, bỗng bị một người lật chăn lên. Hóa ra chỉ là đang điên cuồng bấm điện thoại.
Cái gif đó rõ ràng không có gì buồn cười!!!
Du Dữu cố gắng thuyết phục mình. Sau đó cậu ho khan hai tiếng, nằm xuống, điều chỉnh vẻ mặt của mình rồi nhìn sang Thương Am.
Trong lúc bốn mắt nhìn nhau——–
“Nhanh ng…”
“Ha ha ha ha ha!!!”
Thương Am: “… ngủ đi.”
“Chú, xin lỗi!!!”
Năm phút sau Du Dữu kiệt sức tiến vào trạng thái hiền giả, yên lặng nằm bất động.
Thương Am không dám đụng không dám nhìn cậu, sợ tất cả đổ sông đổ biển.
Trước đó Thương Am nghĩ đến rất nhiều lần, trong đầu từng vẽ ra rất nhiều tình huống sau khi hai người hôn nhau trên giường, ngọt ngào hoặc ấm áp, đầu luôn chạm nhau hoặc không đành lòng rời,…
Nhưng hiện giờ hắn không thể động đậy.
Tuy rằng thực sự hắn… không nghĩ hôm nay sẽ chạm đến Du Dữu. Đâm thủng cửa sổ giấy không có nghĩa là tất cả mọi thứ. Lại càng không thể trực tiếp đi đến homerun được, hắn hiểu rằng nóng vội quá thường cái được sẽ không bù nổi cái mất.
Kể cả có hiểu nhiều đến mức nào thì Thương Am cũng không đoán được trước vì nguyên nhân như này mà không thể đụng đến cậu dù chỉ một xíu.
Thực sự là một xíu, đầu ngón tay hay là sợi tóc nhỏ cũng không được.
Thương Am muốn thở dài xong cũng nhịn được, ngón tay nắm lại xong cũng bất đắc dĩ mà buông ra.
Sớm muộn gì cũng quen.
Không tới ba phút thì Du Dữu hô hấp đã dài hơn, thực sự ngủ mất. Điện thoại lúc cậu ngủ thiếp đi vẫn đang cầm trong tay.
Hắn vươn tay đến điện thoại vẫn đang sáng. Lúc sắp chạm đến thì màn hình tự động tắt máy.
Sau đó Du Dữu không bao giờ thấy trong nhà có rượu nữa.
Ngày thứ hai, Du Dữu tỉnh lại sau khi mơ thấy ăn thịt kho tàu và đậu hũ Nhật Bản.
Đậu non đó vỏ ngoài mềm mà co giãn, ăn một miếng mà răng môi đều thơm. Du Dữu vừa ăn vừa nghĩ sao ăn lâu thế rồi mà vẫn không no? Sao vẫn không no?
Nghĩ đi nghĩ lại thì phát hiện không phải ăn không no mà là miếng đậu đó quá khôn. Ăn mãi mà vẫn không cắn được không nuốt được! Mỗi lần sắp cắn thì sẽ trượt trong thìa, né miệng cậu ra!
Giận!
Du Dữu cắn một cái sau đó thì tỉnh dậy.
À, hóa ra là nằm mơ.
Du Dữu trở người vẫn không mở mắt. Sau đó cậu sờ lên đầu giường nhưng không thấy điện thoại mới mơ mơ màng màng mở mắt.
Nhìn thấy đầu tiên là Thương Am đang ngồi bên giường.
“Chú… sao miệng ngài lại rách?”
“Bốc hỏa.”
“À…”
Du Dữu tiếp tục mơ màng, rồi nghĩ đến nguyên nhân Thương Am bốc hỏa.
Không thể dập lửa thì cũng không đến mức bốc hỏa được!
Du Dữu sợ nên cũng sờ lên môi mình. Ừm may mà không sao, thậm chí còn không ướt lắm. Đúng rồi, đúng rồi, vẫn không bốc hỏa.
Thương Am nhìn thấy động tác sờ môi của cậu, hầu kết di động lên xuống rồi hắn bỗng đứng dậy… rót cốc nước cho Du Dữu.
“Chú, hôm nay chú không đi làm?”
Du Dữu nhìn Thương Am, mơ màng hỏi thăm.
Chú không vội vã mà có vẻ rất nhàn nhã. Lại còn lấy nước ấm, đồ ăn và cầm một khăn đã nhúng qua nước ấm để cậu lau mặt lau tay.
Một cái bàn nhỏ hình chữ C[1], đứng ở mặt đất nhưng mặt bàn lại dài đến trên giường. Có thể giúp Du Dữu không cần xuống giường, không cần ra khỏi chăn mà vẫn có thể ăn uống với nghịch điện thoại.
Vì muốn cậu nhóc này ngoan ngoãn ở nhà không chạy loạn nên Thương Am cố gắng cải thiện nhà này càng thoải mái dễ chịu.
“Đi làm rồi, bây giờ đang nghỉ trưa.” Thương Am chỉ đồng hồ báo thức ở đầu giường, kim ngắn đã chỉ số 12.
Du Dữu uống sữa đậu nành ấm, nhìn thấy giờ thì lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Ngủ một giấc đến giữa trưa, vừa mở mắt thì nhìn thấy chú… Đơn giản là hoàn hảo!!
“Ra vậy a ha ha. Chú, bàn nhỏ này là chú mới mua ạ?”
Thương Am gật đầu.
Du Dữu vui vẻ nhào qua ôm “Em rất thích bàn này!!”
Sau đó được sờ đầu.
“Chú không ăn ạ?”
“Ăn rồi.”
Thực ra Thương Am còn chuẩn bị những đồ khác, đều dựa theo suy đoán Du Dữu