Trong nhà đúng là có thuê đầu bếp. Lúc đầu thì một người, sau biến thành hai người. Một người làm cơm Tây còn một người làm bữa trưa cũng như bữa cơm hàng ngày.
Nhưng không có cách nào bao quát tất cả các món, ví dụ như đầu thỏ cay.
Thương Am gọi quản gia đến để đi tham khảo rồi tìm cạy góc tường từ bên ngoài, rồi thuê đầu bếp thời vụ để làm các món ăn dân dã.
May mà bình thường Du Dữu cũng không hứng thú với mấy món dân dã nhiều, cũng không thích đồ ăn kỳ lạ. Trừ món đầu thỏ cay thì cũng chỉ thèm mấy món cay Tứ Xuyên kết hợp với gà khẩu thủy chính tông là tuyệt vời nhất.
Lại có vấn đề, hóa ra đầu bếp ban đầu cũng biết làm gà khẩu thủy.
Thế là trên bàn ăn Du Dữu may mắn thấy được hai món gà khẩu thủy không giống nhau.
Thương Am để cậu nếm thử rồi chọn đĩa mà thích hơn.
Ý định của hắn rất đơn giản, đồ ăn phải hợp khẩu vị. So sánh xem đầu bếp nào làm tốt hơn thì sau này món đó sẽ do một đầu bếp phụ trách.
Du Dữu nếm hai đĩa rồi thấy nhỏ cả dãi. Ý của cậu là có trẻ con mới chọn, cậu muốn tất!
Để chứng minh mình không nói điêu nên hết bữa ăn thì cả đầu thỏ lẫn gà khẩu thủy đều hết sạch.
Bởi vì trực tiếp trói người lại… không, là thuê đầu bếp về nhà làm nên có chút khác với đồ ngoài tiệm. Ăn hết thịt gà thì trên đĩa cũng không có mấy đồ gì mà dưa chuột, giá, rau,… để kết hợp bày lên đĩa nên đĩa hết sạch khiến người nhìn cũng thấy thỏa mãn.
Cũng không phải không có vận động sau bữa ăn. Thương Am chuyển lại lời của ông Từ nói là sau bữa ăn phải đi bộ một chút.
Du Dữu đồng ý, còn nói rằng không những đi bộ mà còn có thể leo núi!
Sau đó leo núi hơn mười phút trong game VR. Cuối cùng vì chơi quá nhập tâm nên lúc game over thân thể thực sự mất thăng bằng ngã ra sau nện thẳng vào ngực Thương Am.
Đập một cái rơi mất hai giá trị hắc hóa.
Có kinh nghiệm của lần này nên những lần sau Du Dữu chơi game này thì Thương Am sẽ không ra ngoài mà ở bên cạnh luôn.
Đợi đến lúc Du Dữu về phòng chơi laptop thì hắn mới đến phòng tập thể thao như thường.
Mục đích ban đầu của hoạt động về game diễn ra ba ngày sau là để Du Dữu thư giãn một chút, muốn ra ngoài phơi nắng.
Nhưng lúc Thương Am từ phòng tập đi ra thì Du Dữu vẫn đang ngồi làm game. Thậm chí không xem anime sau bữa ăn như hằng ngày, cách một cánh cửa thư phòng không nghe thấy cậu cười lúc xem anime; cũng không nghe tiếng nhỏ giọng hát lạc tông khi cậu chơi game hoặc đọc tiểu thuyết.
Ngược lại là dáng vẻ điên cuồng làm việc, màn hình toàn nội dung công việc.
Tuy rằng bản thân Du Dữu không thừa nhận đây là làm việc mà chỉ là sở thích.
Thương Am thấy cậu mắt cũng không chớp thì hơi hối hận. Hắn thấy việc này không giúp cậu nghỉ ngơi mà trái lại làm cậu càng mệt hơn.
“Muộn rồi, đi ngủ thôi.”
Du Dữu bị sờ đầu mới nhận ra mình hoàn toàn không để ý báo thức của điện thoại, vội vàng gật đầu. Cậu nói dừng là dừng, tắt máy tính đi.
Du Dữu giây trước hai mắt còn sáng rỡ, chẳng có cảm giác thời gian; sau khi được kéo ra khỏi bàn máy tính rồi rơi vào cái ôm cùa Thương Am thì lập tức cơn buồn ngủ ập đến liên tiếp ngáp mấy cái, rồi không thể mở to mắt ra nữa.
Thương Am bất đắc dĩ hỏi “Cứ phải khổ như thế?”
“Thú vị mà.” Du Dữu mệt mỏi choáng váng, đầu đập vào ngực Thương Am, hai tay vòng ra sau trực tiếp hóa thân thành vật trang trí hình người. Cậu lầm bầm lầu bầu “Đời trước vẫn chưa chơi đủ nữa.”
Đừng nói là chơi đủ, cậu chưa từng trải nghiệm cảm giác tự do tự loại không lo lắng này. Ngày nào cũng phải tăng ca đến nửa đêm, chẳng có thời gian chơi, khách hàng thì cứ như ma quỷ; chẳng còn thời gian theo đuổi sở thích riêng nữa.
Một câu nhẹ nhàng làm biến mất sự cáu kỉnh của Thương Am.
“Chú, cảm ơn ngài.”
Thương Am định ôm người về phòng thì Du Dữu lại ngẩng đầu, mở to mắt nói với giọng điệu chân thành.
“Em là người bình thường lại không lợi hại. Nếu không phải chú đối xử với em rất tốt thì cảm giác vui vẻ như bây giờ chắc em sống mấy đời cũng không có. Chú, bây giờ em thật sự rất vui, cảm giác cực kì cực kì thỏa mãn, cả những tâm nguyện mà chính em cũng không nhận ra!”
Thương Am cúi đầu hôn lên trán cậu.
Hôn một cái Du Dữu lại thấy mí mắt nặng hơn chút. Đến cái hôn thứ hai, thứ ba thì cậu bắt đầu ngáp, đầu cọ trong ngực Thương Am.
“Chú, ngài tốt nhất luôn…”
“Ngủ đi.”
Mắt Du Dữu đang rũ xuống thì nghe được câu này, cảm thấy như được đáp lời rồi nên hoàn toàn buông lỏng ra để kệ Thương Am loay hoay đặt cậu vào trong chăn, cởi quần áo ngủ, chỉnh lại gối đầu sau đó đắp kín chăn; và cũng bày ra tư thế thích hợp nhất để ôm.
Đêm đó cậu có một giấc mơ cổ tích, trong mơ cậu quay về tuổi thơ lúc chưa đến mười tuổi.
Trong mơ là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với bút vẽ và trang giấy, lần đầu tiên chạm vào nhạc cụ xinh đẹp, là lần đầu tiên dùng gỗ và dao để làm tượng, là lần đầu tiên đứng trong phòng tập nhảy.
Những lúc đó đều mang theo cảm giác thoải mái tùy ý như trong trí nhớ. Làm thế nào để vui là được. Vẽ không phải người, không phải cảnh cũng chẳng phải vật. Đàn chẳng hợp cách. Chạm khắc còn chẳng ra được số bốn. Quơ tay múa chân trong phòng tập chỉ khiến người khác bật cười.
Nhưng nó có sự khác biệt. Trong mơ cậu biết rõ mình đang làm gì. Tuy bút vẽ lưu lại một đường cong xiên vẹo nhưng cậu biết rằng đó là đường cong và phương hướng mình muốn, càng chuẩn xác cũng như đáng tin hơn đường in sẵn.
Trong suốt giấc mơ cậu cứ luôn chơi đùa ầm ĩ nhưng cũng đủ tỉnh táo để biết rằng. Dưới vẻ ngoài ngây thơ nghịch ngợm đó không phải vì không am hiểu mà là đã dỡ xuống khuôn phép.
Sau khi tỉnh giấc linh cảm như sông Hoàng Hà cuồn cuộn. Khiến từ hôm bắt đầu đến nhà Thương Am trạch đến nay thì là ngày dậy sớm nhất nhưng cả người tràn trề sinh lực.
Cậu đã biết hoàn thành cuối game này như nào rồi.
Nếu như làm kịp thì có thể trong hoạt động ba hôm sau cho người hâm mộ một bất ngờ.
Ít nhất phải hoàn thành cái này trước kịch bản tiếp theo, trước khi ‘cưỡng chế’ phản công lần nữa.
451 vì đã được Thương Am nâng cấp nên bây giờ đã có thể dự đoán được ‘cưỡng chế’ sẽ đẩy ra kịch bản gì tiếp theo.
Thật ra thì Du Dữu chẳng để ý đến mấy cái kịch bản đó nữa.
Nhưng 451 nói kịch bản tiếp theo vì ‘cưỡng chế’ mạnh hơn nên có thể cả kí chủ cũng bị ảnh hưởng.
Ba ngày sau, bắt đầu tổ chức hoạt động và sân khấu cũng được sắp xếp xong.
Mắt cá chân của Du Dữu cũng không còn đau nhưng Thương Am vẫn nghi ngờ nên không để cậu tự đi mà ôm người vào lòng.
Thời tiết hôm nay nắng đẹp, mây từng mảng từng mảng trôi trên bầu trời, thỉnh thoảng sẽ che bớt ánh nắng. Vườn hoa nhỏ trên sân thượng đã nở hoa khá nhiều, không khí cực kì thoáng đãng hơn hẳn trong phòng.
Du Dữu nhìn thoáng qua rồi quay đầu với vẻ mặt sợ hãi “Ong vò vẽ!!!”
Kế hoạch hỏng bét.
Do cây cỏ hoa lá nhiều nên thơm thì thơm thật nhưng tòa nhà cũng không cao nên côn trùng xung quanh cũng mò đến.
Không phải… nhìn kĩ thì không phải từ xung quanh bay đến mà giống như là có tổ ong ở một chỗ khuất nào đó.
Trong một chốc cũng không giải quyết được, ít nhất thì muốn ở lại sân thượng thì không được ăn đồ ngọt.
Thương Am bất đắc sĩ nên phải ôm người quay lại phòng và dặn dò quản gia tìm cách giải quyết.
Thật vất vả mới mang được Du Dữu đi ra ngoài hít thở không khí thoáng đã, phơi nắng… cuối cùng vẫn thất bại.
Thế là Du Dữu vừa phơi nắng được hai phút đã được ôm quay về phòng. Thương Am để cậu ngồi thoải mái trên sofa rồi mới bảo quản gia tìm người xây nhà kính trên sân thượng vừa để có nơi vui chơi mà được ngăn với vườn hoa dễ hút côn trùng kia cũng vừa có nơi để tránh mưa.
Bất ngờ ban đầu được chuẩn bị trên sân thượng cũng được chuyển vào trong phòng.
Du Dữu thấy kính VR thì còn sửng sốt, cũng không hiểu ý của Thương Am là gì. Xem trực tiếp thôi mà, cần kính VR làm gì?
“Để cho em tự mình trải