Người máy đầu tròn, thân thể cũng hơi tròn, phía dưới không phải là chân mà là bánh xe.
Nhìn từ xa giống như dấu chấm than ngược, lại gần mới phát hiện hình như bắt chước tạo hình diễn viên người máy nào đấy trong bộ phim anime gần đây. Đây là một nhân vật không có cảm giác tồn tại mạnh nhưng rất mua vui.
Bởi vì giống cosplay, lại xuất hiện tại sự kiện như thế này, so với trang phục của các coser khác cũng không đặc biệt làm người khác chú ý.
Ba người nhìn chằm chằm dấu chấm than, không hẹn mà cùng nói sang chuyện khác, cố gắng làm dịu đi bầu không khí xấu hổ.
Vương thiếu: “Cái này là cái gì? Hội trường có người máy phục vụ à?”
Em trai Thương: “Không giống, còn không to bằng cái máy bán nước, cảm giác nó chỉ có thể dẫn đường.”
Hói đầu: “Quét dọn.”
Vương thiếu cùng em trai Thương đồng thời ném cho Hói đầu ánh mắt khinh thường, cảm thấy tên này thật ngốc, nơi nào có máy quét nhà mà hình dạng thế này.
Về phần vệ sĩ đi bên cạnh người máy, bọn hắn cảm thấy không cùng một nhóm.
Nhưng Du Dữu thấy bọn họ đã cảm giác cùng một nhóm.
“Chú, ba người này có chút quen mắt, bộ dạng kỳ lạ.”
Thương Am sờ bụng nhỏ của cậu, gật đầu: “Ừm, rất kỳ lạ.”
“Chú, bọn họ là đối thủ của chú phải không?”
“Thông minh.” Thương Am cười hỏi: “Sao nhìn ra được?”
Du Dữu trịrnh trọng trả lời: “Tất cả mọi người đều rất vui vẻ, nhìn chằm chằm rút thăm. Chỉ có ba người họ rõ ràng mang theo vé rút thăm nhưng không lấy ra, mặt không cảm xúc. Cảm giác không phải đến vì rút thăm hoặc tham gia hoạt động!”
Thương Am nhìn về phía màn hình sửng sốt: “Bọn họ mang theo vé rút thăm trúng thưởng?”
Du Dữu giống như đang chơi game tìm điểm khác nhau, cậu chỉ ra sơ hở của họ như góc thẻ lộ ra phía túi sau của Vương thiếu, phần lộ ra trên góc túi da của em trai Thương và một thứ hình dạng giống tấm thẻ ở phần túi trước file hợp đồng.
“Với lại, em nghi ngờ bọn họ tới phá hoạt động lần này! Chú, mau tìm người kiểm tra hiện trường xem!”
Thương Am cảm thấy có chút kỳ lạ.
Hắn hiểu rõ tâm tính của ba người này nhất. Ngay cả khi trở nên ngu ngốc, cũng không làm chuyện đích thân xuất hiện tại hiện trường phạm tội chờ hắn bắt tại chỗ như vậy.
Vậy nên thời điểm nhìn thấy ba người bọn họ, ngược lại hắn có chút yên tâm. Đoán chừng ba người này đến thám thính chứ không đến động thủ. Cho dù thiết lập sụp đổ mạnh hơn nữa, thì người ăn thịt sẽ không đột nhiên ăn chay.
Nhưng Du Dữu khẩn trương như vậy, hắn đột nhiên cảm giác phòng ngừa vạn nhất cũng không đến nỗi.
Kết quả là có một tai họa ngầm về lắp đặt. Nếu như bỏ mặc chờ rút thăm kết thúc, hiện trường sẽ hỗn loạn.
Thương Am trầm mặt, phân phó cấp dưới giải quyết chuyện này. Điều kiện tiên quyết là cố gắng thay đổi thiết bị mà không làm phiền đến đám đông mới yên tâm.
Không nghĩ tới thật sự bị Du Dữu đoán đúng.
“Làm sao em biết bọn họ đến động tay động chân?” Thương Am hỏi cậu.
“Ừm? Bởi vì bọn họ nhìn chằm chằm hiện trường sự kiện, không tới tham gia chắc chắn đến gây chuyện.”
Nghe rất hợp lý, mà sự thực lại đúng thế.
Mặc dù nghe có vẻ có chỗ nào đó không ổn…
Bởi vì nguy hiểm đã được loại bỏ, hoạt động kết thúc thành công. Người chơi trúng thưởng mang theo mấy bản giới hạn ra về. Người chơi ở lại có thể xếp hàng trải nghiệm chơi game với thiết bị tốt nhất.
Du Dữu điều khiển người máy di chuyển khắp hội trường ngoài ra còn quyết định vung tay một lần. Dù sao lần này quầy hàng nào cũng rất chất lượng, trong tay cậu cũng có tiền, trông thấy cái gì không nhịn được mà mua mua mua.
Gối ôm kích thước 1:1 cũng tốt, figure nhân vật đang ‘nổ áo’, các thiết bị chiếu hình ảnh idol bằng 3D hologram cũng tốt[1] , theme của bàn phím cơ, tay cầm, con chuột máy tính, thậm chí có đủ bộ sách có chữ ký của tác giả. Cái gì cần cũng đều có.
Cuối buổi đi dạo, chị gái vệ sĩ đi cùng giống như biến thành cô gái mặt liệt cùng mẹ đi mua sắm.
Cả người đều túi là túi.
Người máy Du Dữu quay đầu lại kinh hãi. Cái gì, cái gì!? Cậu mua nhiều như thế hả?!
Tại sao người máy của cậu lại không có tay! Nếu có thì có thể treo lên người máy rồi!
Dù sao thì người máy cũng sẽ không mệt!!
Đợi đến khi muốn về nhà, Du Dữu tháo kính thực tế ảo VR(VR: Virtual Reality) xuống. Ở sảnh sự kiện, chị gái vệ sĩ khó khăn đưa tay nhấn nút phía trên người máy, đợi thu nhỏ lại giống như một đứa trẻ sáu tuổi, một tay nâng lên từ cửa lớn rời đi.
Thương Am nhìn những đồ vật Du Dữu mua lần này, trong lòng có chút vi diệu.
Hắn chỉ vào một ảnh chụp màn hình có hiển thị chữ kí của ai đó mà hắn không biết hỏi: “Đây là cái gì?”
“Đây là Bee King đại đại!” Du Dữu tưởng hắn muốn biết, nhiệt tình giới thiệu: “Anh ấy vẽ rất nhiều tác phẩm, siêu giỏi! Là một thiên tài! Không được đào tạo chuyên nghiệp nhưng rất có năng lực, là họa sĩ em thích nhất! Đây là chữ ký của anh ấy, hì hì, không nghĩ lại có được~”
Du Dữu lấy ra cuốn sổ chỉ vào tác phẩm của đại đại này: “Ví dụ như cái này là tranh anh ấy vẽ đồng nhân của game, lợi hại ha!”
Thương Am đổi một cái khác: “Đây là cái gì?”
“Đây là trùm phản diện mạnh nhất trong anime năm nay! Đây là figure của hắn hàng official, tuy rằng biết đây là bán trước nhưng thấy quá tinh xảo sợ bỏ lỡ sau này không mua được~ ”
“Nó đang… làm cái gì? Cái tư thế này?”
“Nổ áo.”
“Nổ áo?”
Du Dữu xoay người về phía Thương Am, kéo quần áo của mình tạo dáng: “Giống như thế này, thét một tiếng, quần áo nát hết!”
Thương Am: “…”
“Ha ha.”
“Thích kiểu thô bạo này?”
“Cũng tàm tạm~”
“Vậy cái này? Búp bê…bơm hơi?”
“ Phụt!!” Du Dữu phun cả nước trái cây ra ngoài. “Chú, ngài đang nghĩ về cái thứ đồ không trong sáng gì đó! Trong hộp này chính là búp bê! Bông!”
“…Em định dùng cái này làm gối ôm?” Thương Am nhìn hình vẽ trên bao bì, những đường cong cơ bắp, đường cong theo vóc dáng con người, còn có ánh mắt…
Nhìn như thế nào cũng thấy không đứng đắn.
“Cá ướp muối cũng nên giặt, phơi mà. Hai cái gối ôm thay nhau dùng mà~”
Sau ba hỏi ba trả lời, Du Dữu bị ôm cả người.
Thời điểm bị ôm, cậu còn ra sức vùng vẫy một lúc. Sắc mặt Thương Am có chút tối lại, vừa muốn mở miệng hỏi, vừa thấy Du Dữu giãy dụa với tay ra sau lấy đồ uống ở trên bàn,
Rồi cầm nước trái cây uống dở, ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn.
Thương Am: “…”
Vì cái này?
“Chú?”
“Muốn đi vệ sinh?”
“Hả? Vẫn ổn, không muốn lắm.”
“Muốn thì đi.” Thương Am nhấc chân bước ra ngoài, bởi vì hai tay ôm người, để 451 trực tiếp mở cửa điện tử.
“Không cần đâu chú…Vì sao đột nhiên lại đi vệ sinh?”
“Tôi cảm thấy em