“Thế thì không ăn thịt rừng.” Thương Am sờ đầu cậu, động viên rất hợp tình hợp lý: “Chúng ta tự mang nguyên liệu nấu ăn tươi đi.”
“!!!”
Không phải là vẫn đi ra ngoài hả!
Du Dữu đau khổ, nhưng Du Dữu không nói.
Cậu lắc đầu: “Ăn ở nhà cũng được mà... Không muốn đi chỗ có hồ nước đâu, những chỗ đấy rất nguy hiểm.”
Cũng vậy.
Thương Am nghĩ một lát, dường như hiểu được nỗi khổ tâm trong lòng cậu.
Du Dữu là vịt cạn, không thích đi chơi ở chỗ có nước cũng dễ hiểu.
“Là tôi không cân nhắc kỹ, chỉ nghĩ đến ở gần bờ hồ cũng khá mát mẻ.”
“Mát mẻ nữa cũng không thoải mái như ở nhà.” Du Dữu cười khì khì, kéo kéo tay, cố gằng dùng mọi thủ đoạn để chứng minh với Thương Am lợi ích của việc ở nhà, lại nháy mắt ra hiệu: “Em đã ăn xong món tráng miệng rồi, chúng ta đi thôi.”
Thương Am cười cười, ôm Du Dữu mang đi: “Được rồi, chơi một chút gì đó, chờ đến giờ cơm tối lại xuống.”
“Có phải chú không thích chơi game nào cả?”
Thương Am ôm ngang cậu, cúi đầu hôn hôn: “Tàm tạm.”
Tàm tạm chính là không thích chơi!
Du Dữu mỉm cười thần bí: “Chú, em đưa cho ngài mấy món đồ chơi mới mua nhé.”
“Đồ chơi?” Thương Am bất đắc dĩ, phản ứng đầu tiên nghĩ đến chính là mấy món đồ vật đủ mọi màu sắc lòe loẹt của Du Dữu, chút nữa thì nói không cần.
Nhưng nghĩ lại, dù sao cũng là của Du Dữu đưa cho mình…
Xem qua một chút vậy.
Mấy phút sau, rốt cuộc Thương Am cũng hiểu được “đồ chơi” có ý gì.
Một giường nước hình tròn, rất mát mẻ, còn có thiết bị chạy bằng điện tạo rung…
Du Dữu đi vào phòng tắm rửa, thay một bộ quần áo mát mẻ, rồi nằm ngửa ra: “Chú, thế này không phải lo lắng nguy hiểm khi nghịch nước rồi ~ Chúng ta chơi ở nhà thôi, không thể mang ra ngoài đâu.”
Trọng điểm chính là muốn chơi cái này thì không thể ra ngoài!
Đã sớm mua nó cất ở nhà, bây giờ chính là lúc để lấy ra!
Rõ ràng là có tính toán từ trước!
Thương Am: “Được.”
Sau đó bọn hắn play bốn mươi lăm phút.
Lần này Thương Am căn thời gian không chuẩn, chẳng may để quá giờ.
Du Dữu nằm sấp thút thít.
Cậu biết làm việc này thì chú sẽ bị hạn chế thời gian, kiểm soát không tốt thì sẽ không ổn.
Nhưng Du Dữu không nghĩ đến cái gọi là không ổn là loại tình huống này.
Chỉ năm phút mà thôi. Rõ ràng trước đó năm phút cậu còn sinh long hoạt hổ, vậy mà năm phút sau… sưng lên.
Tuy nói là sưng đỏ, nhưng cảm giác giống như không phải quá năm phút mà là quá năm mươi phút.
Thương Am hối hận và tự trách mình, cực kỳ áy náy ôm Du Dữu, lấy hòm thuốc[1] đến rồi tự mình thoa.
Du Dữu nghiêng đầu lại thấy trong hòm có đủ loại thuốc, khuôn mặt trắng bệch.
“Chú… Ngài, mua… nhiều thuốc như vậy khi nào thế?”
“Mua từ trước.”
“Vậy tại sao… mua nhiều thế?” Giọng điệu của Du Dữu lộ rõ run rẩy: “Chú tính dùng hết trên người em hả?”
“Khụ khụ… Không phải.” Thương Am nghiêm túc xoa xoa đầu của cậu: “Em nghĩ nhiều rồi.”
Du Dữu híp mắt cảnh giác, dùng chăn che kín người.
“Nghỉ ngơi cho tốt, ngoan.”
Tạm thời không phải ra khỏi nhà.
Chính là trả một cái giá quá lớn.
Lúc trước đau một lúc là ổn, cậu có hệ thống cho buff gia trì, chưa đến nửa ngày đã có thể khôi phục lại bộ dạng sinh long hoạt hổ.
Lần này lại đau mông như người thường!
Du Dữu nằm sấp không nhúc nhích, còn chưa phục hồi lại thì đã nghe thấy Thương Am nói đầu bếp đổi đồ ăn tối thành không cay, thanh đạm.
“Không!!!”
Du Dữu bổ nhào đến, liều chết phản kháng: “Đã nói là hôm nay ăn ma lạt hương[2] mà!!!”
(Ma lạt hương – Mala Xiang Guo/麻辣香锅: là một món ăn Trung Quốc được chế biến bằng cách xào. Nó thường chứa thịt và rau, có vị mặn và cay.)
Thương Am nhấn cậu vào trong ngực, cúp máy nói: “Ngoan, em không được ăn những món này trong ba ngày, sẽ không thoải mái.”
Du Dữu chôn đầu vào bắp đùi ấp ám cường tráng của Thương Am, khóc âm ỉ, thương nhớ nồi ma lạt hương của cậu.
Đang khóc lại chợt nhận thấy có gì cấn cấn trên mặt, vì vậy âm thanh đột nhiên dừng lại, mặt không đổi sắc đứng dậy, lùi về trong chăn.
Ít khi thấy không tiếp tục xà nẹo.
Hoa cúc tàn ngày đầu tiên, từ sáng sớm đến tối Du Dữu đều rất ngoan ngoãn, rất nghe lời.
Không xà nẹo, không nháo, không chơi, yên lặng như xử nữ.
(Yên lặng như xử nữ: một thành ngữ ý chỉ không hành động, im lặng như gái chưa chồng.)
Hoa cúc tàn ngày thứ hai, sau khi Du Dữu ngủ dậy bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng, dường như có cảm giác phát hiện ra một ý tưởng đột phá!
“Chú, mấy ngày nữa em mới được ăn cay vậy?”
“Tôi đã hỏi bác sĩ, có lẽ từ bảy đến mười ngày.”
Rất tốt!
Hoa cúc tàn ngày thứ ba, Du Dữu cho rằng bản thân đã đi lại bình thường được, ỷ vào chú không thể đụng vào mình, đem cả gốc lẫn lãi hai ngày trước đã bỏ qua xà nẹo đòi trở về!
Vì vậy lúc buổi trưa Thương