Du Dữu ôm bánh bao trong ngực, vừa hát vừa đi về phòng, để chung một chỗ với nệm lót hình miếng bánh mì, miếng thịt kho tàu lớn và cả đùi gà.
Nhìn xung quanh thì không chỉ có thế, còn cả một quả ớt to, sushi, các đồ thuộc phạm trù đồ ăn…
Sắp gom được đủ một bàn thức ăn rồi.
Thương Am nhìn màn hình mà im lặng suy nghĩ.
Để tốt cho vết thương của Du Dữu, có phải hắn… khống chế thức ăn của cậu quá nghiêm khắc?
Hai hôm sau đền bù một lần vậy.
Thương Am yên lặng ghi lại tên những thức ăn này thành một danh sách rồi gửi cho đầu bếp trong nhà.
Gửi xong Thương Am mở một danh sách khác, ghi chép tất cả những đồ ăn mà Du Dữu từng chủ động nói rằng thèm ăn.
Từ món thịt xông khói ngàn tầng của Ý đến đậu phụ thối Trường Sa, lại còn mễ bố, bánh cuốn, nấm truffle đen vùng Perigord[1], cơm ống trúc, khoai lang hấp thêm phômai, cua rang cay,… cái gì cần đều sẽ có.
Lại so sánh với số lượng đầu bếp đã thuê cùng với những đồ họ sẽ làm được, món ăn sở trường của họ…
Nên thuê thêm mấy đầu bếp nữa hay là hẹn ngày gặp thêm vài đẩu bếp rồi ký hợp đồng hợp tác?
Hai phương án hiện lên trong đầu Thương Am, so sánh ưu nhược điểm. Sau đó Thương Am quyết định một phương án, gọi trợ lý riêng cùng bên kế toán đến để xác định vốn lưu động hiện có của công ty, tình trạng cổ phiếu các kiểu, còn hỏi thêm sắp xếp các công việc trong thời gian tới.
Tiền, đủ. Thời gian, còn có thể chen chen vào nữa.
Lại làm phương án điều tra thị trường chắc tốn thêm chút thời gian nữa.
Sau đó có thể mở nhà hàng rồi.
Dù sao nghiệp vụ này cũng có quan hệ với bên khách sạn. Cứ thế vấn đề phải tiêu tiền như thế nào chuyển thành một lĩnh vực hắn am hiểu hơn, đó là làm thế nào để kiếm tiền.
Có mục tiêu mới rồi, lúc bận khiến thời gian trôi nhanh hơn. Đến khi gần giờ tan làm thì Thương Am lại mở màn hình giám sát ra xem, phát hiện trong nhà cực kì yên tĩnh.
Hắn nhìn từ máy giám sát này qua máy khác, cuối cùng mới tìm được Du Dữu đang nằm trên thảm, hai mắt nhắm nghiền.
Trên màn hình, Du Dữu ngã xuống thảm trải sàn, nửa người trên lại tựa vào ghế lười, tay phải nâng lên để ở trên bàn. Điện thoại thì đang ở bên cạnh, tư thế rất vặn vẹo, không giống tư thế nghỉ ngơi bình thường.
Nhìn còn giống như bỗng nhiên ngất.
Thương Am thấy căng thẳng, vội vàng tua video ngược lại. Hắn thấy hai mươi phút trước Du Dữu vẫn còn đang chơi rất bình thường mà.
Chơi đến mệt thì đổi chỗ, đứng trước ghế lười rồi đổ người về đằng sau.
Cuối cùng do không ước lượng đúng khoảng cách nên ngồi xuống đất, nhìn vẻ mặt thì có vẻ không đau lắm, cậu cũng chỉ nhíu mày. Cậu quay đầu lại, vươn tay đặt lên mặt bàn định vịn bàn đứng đậy nhưng mới dùng chút lực thì lại ngáp.
“Ầy… phiền thật…”
Thế là cậu ném điện thoại, từ từ nhắm mắt rồi thả lỏng người.
…
Thương Am thở dài, chống tay lên trán, tắt video.
Bấy giờ máy tính bỗng hiện một khung pop-up, đó là khung chuyện thú vị hiện lên mỗi ngày.
Hắn di chuột định đóng khung, cuối cùng khi mắt liếc qua lại đổi nút tắt thành ấn vào ảnh gif một con mèo nhỏ.
Con mèo con lông xù tròn vo, từ từ bò đến bên cạnh giá đỡ của mèo, cố gắng trèo lên, còn cố nhảy một cái! Cuối cùng vẫn thất bại.
Vài giây sau con mèo nhỏ ngáp một cái, chẳng nhúc nhích nữa. Nó ngủ với tư thế hai chân sau vẫn đang ở ngoài giá đỡ, vừa ngủ chân còn giật giật như có thể rơi ra bất cứ lúc nào.
Thương Am nhìn chằm chằm ảnh gif vài giây rồi tự nhiên khóe miệng cong nhẹ.
Ở bên ngoài cửa chớp, trợ lý đang nhìn lén rụt đầu lại, làm động tác OK với những đồng nghiệp khác, vẻ mặt mừng thầm.
Sau đó nhỏ giọng truyền tin tình báo mới mất: Hôm nay ông chủ vẫn nhìn chằm chằm máy tính rồi cười! Lại thêm một ngày tan ca đúng giờ!
Nhân viên nhận được tin ngầm đều mừng như điên, im lặng mà nhảy cẫng trong lòng.
Nửa tiếng sau Thương Am về đến nhà. Khi hắn đẩy cửa đi vào thì thấy Du Dữu đã nằm hoàn toàn trên thảm, trong ngực còn ôm bánh bao lớn mà gần nhất vẫn luôn yêu thích không buông tay.
Cũng chẳng biết làm gì mà mệt mỏi thành thế này. Giữa ban ngày mà cũng ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
Thương Am ôm người lên, lúc đi gần đến cửa rồi mà người vẫn không tỉnh, chỉ hơi động người để chỉnh tư thế dựa vào ngực cho thoải mái hơn.
Trông cực kỳ ngoan.
Thời điểm này, với trạng thái không hề đề phòng khiến người ta muốn phạm tội.
Thế là Thương Am đổi phương hướng, không về phòng nữa mà ôm Du Dữu đi ra ngoài.
Bấy giờ ánh nắng đã đổi sang màu ấm hơn, không gắt cũng không nóng quá, nhiệt độ ngoài trời cũng dễ chịu hơn giữa trưa rất nhiều, xung quanh đều có gió mát.
Trên sân thượng, khu ngoài trời bên ngoài nhà kính đã sớm sắp xếp xong vỉ nướng, nguyên liệu nấu ăn, ghế các loại. Bên cạnh còn có một thùng đá, bên trong có những đồ uống mà bình thường Du Dữu thích nhất. Lại bên cạnh có thêm quạt điều hòa không khí di động.
Thương Am cứ thế ôm Du Dữu đi nhẹ ra cửa, chuẩn bị cho cậu niềm vui bất ngờ.
Dù sao thì cũng không đi được nhà gỗ nhỏ ở ngoại thành nhưng vẫn thực hiện được ý tưởng ăn đồ nướng ở đó.
Hắn nghĩ rằng cũng ăn kiêng được một tuần rồi, Du Dữu chắc chắn sẽ thèm nhưng món đó. Hôm nay ăn một chút đồ dầu mỡ và không quá cay cũng được.
Khi cửa lớn sau lưng vừa đóng lại, Du Dữu như có cảm giác ngay lập tức tỉnh dậy.
Mở mắt ra nhìn thấy chú đang ôm mình đầu tiên, sau đó thấy bầu trời xanh xanh, đám mây trăng trắng.
Khi nhìn thấy bầu trời tuyệt đẹp sẽ nghĩ đến điều gì?
Nghĩ đến vũ trụ sao mênh mông quá, mà con người chỉ là một hạt cát vô nghĩa…?
Không!
Du Dữu mở to mắt nhìn rồi xù lông.
“Chú!! Nóc phòng em biến mất rồi!!”
Thương Am hơi lắc người cậu rồi thả xuống ghế nằm, cúi đầu hôn.
“Vẫn nằm mơ hả?”
Đúng, nằm mơ, cái này chắc chắn là mơ.
Du Dữu che mắt, hít sâu một hơi rồi lại mở mắt ra nhìn.
Vẫn thấy bầu trời, cỏ xanh và hoa tươi.
Cúi đầu xuống nhìn, phòng ở vẫn ổn, nóc phòng ở dưới chân cũng ổn luôn.
Không được rồi, là Du Dữu cậu ngủ mơ rồi đi ra ngoài!
“Vì, sao…”
Thương Am khẽ bóp cằm cậu, quay đầu lại cho nhìn vỉ nướng ở bên cạnh.
Người chết vì tiền, chim chết vì mồi.
Yo không được trạch, trời muốn cậu chết.
Trực giác Du Dữu mách bảo, hôm nay cậu có thể bị ôm ra sân thượng một cách thần không biết quỷ không hay thì ngày mai có thể bị trói lại rồi chuyển ra bên ngoài!
Du Dữu: “Em…”