Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Thiết Khắc di chuyển.
Tất nhiên vì nó là người máy, cũng được trang bị cảm ứng cơ bản, tương đương với thính giác của con người. Kể cả khi trong trạng thái nghỉ cũng đang tiếp nhận tin từ bên ngoài, khi có vật sống đến gần cũng cảm ứng được mà tỉnh lại.
Thế là Thiết Khắc phát ra tiếng tút tút, bật sang chế độ tỉnh lại còn thay đổi tư thế, phát ra tiếng ken két.
Du Dữu đứng cách nó một bước nghe thấy nên dừng bước.
Ây, đi nhầm rồi.
Du Dữu hiểu được phía trước là Thiết Khắc chứ không phải Thương Am nên quyết định đổi hướng rất nhanh.
Động tác cực kỳ gọn gàng và linh hoạt. Nghiêm; bên phải, quay; bước đều, bước; cộp.
Sau đó không hề nao núng mà chào hỏi với cửa.
Bằng trán.
Một giây sau Du Dữu che đầu nghẹn ngào ngồi xuống.
Sau lưng cậu, Thương Am – người đã thay đổi vị trí tận hai lần nhưng Du Dữu luôn chuẩn xác chọn hướng tránh đi, cực kì không nỡ ngồi xổm ở cạnh. Hắn sờ đầu, vỗ vỗ lưng cậu.
Nếu không phải trán cậu bị đập đến đỏ lên, bịt mắt cũng che rất tốt, không thể nhìn thấy bên ngoài thì Thương Am còn nghi rằng cậu cố tình.
“Đụng đau hả.”
“Ừm…” Du Dữu gật đầu, tủi thân cọ cọ tay Thương Am “Đau.”
Thương Am khẽ nhíu mày, nhìn trán đang sưng đỏ của cậu. Hắn suy nghĩ vài cách dỗ người rồi tiến đến, nhẹ nhàng thổi thổi hôn hôn.
Du Dữu sững người, giọng nói sáng sủa hơn “Hửm? Có vẻ… hữu dụng á!”
Sao có thể hôn hôn thổi thổi chút thì hết đau thật được.
Thương Am oán thầm trong lòng nhưng vẫn tiếp tục hôn.
Du Dữu ngồi luôn trên thảm, ngửa đầu rồi chọt chọt vào má mình “Đây cũng đau.”
Sau khi Thương Am hôn trán xong thì bất đắc dĩ xoa đầu cậu “Mặt sao lại đau?”
Du Dữu ừm… suy nghĩ một chút “Buổi sáng chẳng may cắn phải.”
Hoàn toàn là dáng vẻ lâm thời lấy cớ, cực kì rõ ràng.
“Ừ, tôi biết rồi.”
Nếu là cắn thì nơi bị thương thực sự chắc chắn không phải ngoài mặt mà phải là bên trong.
Thương Am cúi đầu xuống nghiêm túc giúp Du Dữu giảm đau.
Phương pháp giảm đau này đơn giản mà hiệu quả, chi phí còn thấp, chỉ có điều tác dụng phụ là bắt nạt người ta.
Thương Am nhìn cậu đỏ mặt thở gấp, thấp giọng hỏi “Còn chỗ nào không thoải mái?”
“Không, không còn…”
“Kiểm tra xem.”
Ở dưới tầng một làm nhanh bữa tối nhưng đến khi lạnh cũng chẳng có ai vào ăn. Cuối cùng biến thành bữa ăn khuya.
Bịt mắt cũng khôi phục theo cách dùng cơ bản của nó, không lâu sau thì được tháo xuống, bỏ qua luyện tập bịt mắt.
Thương Am ôm Du Dữu ngâm bồn tắm, bỗng nhớ ra hỏi cậu.
“Tại sao phải đứng tại chỗ xoay ba vòng?”
“Chơi trò đập dưa hấu ấy.”
“??” Thương Am không hiểu “Cái gì cơ?”
“Hả, chú chưa chơi bao giờ à?” Du Dữu giải thích “Là trò hay chơi trên bãi biển ấy. Đằng trước để một quả dưa hấu, người chơi bịt mắt, xoay tại chỗ ba vòng rồi dùng gậy gỗ để đập dưa hấu. Người bên cạnh có thể nhắc đi thế nào để đập trúng. Nếu đập được thì dưa hấu sẽ nát và người đó thắng!”
“Ừm…”
Thương Am im lặng.
Hóa ra là dưa hấu à?
Du Dữu chớp mắt “Trò chơi này còn có bản chạm tay vào mũi. Chẳng qua chạm mũi là bản cho trẻ con chơi nên em không chơi cái đó.”
Thương Am sờ sờ bụng cậu, thở dài.
Thế em thật khí phách nhỉ.
Mấy phút sau Thiết Khắc bưng một ly trà kim kết lớn đầy dưa hấu, chanh, cam. Du Dữu uống một ngụm to, liên tiếp ăn mấy miếng dưa hấu. Cậu cảm thấy thỏa mãn đến nheo cả mắt lại.
Dưa hấu thực sự là loại quả hoàn hảo. Khi ép nước thì dễ uống, ăn trực tiếp cũng được, nếu ngâm trong trà cũng cực kì ngọt ngào, thanh miệng lại còn nhiều nước. Khi ướp lạnh thì đúng là món thần khí gột rửa khiến linh hồn thăng hoa!
Việc đi ra ngoài ăn thử, tham gia phỏng vấn đầu bếp cứ lừa dối vậy mà qua.
Thương Am sợ cậu lại dùng ngôn ngữ gì mà phải bịt mắt, đeo còng tay mới đồng ý đi ra ngoài. Sau đó Thương Am trực tiếp mời đầu bếp đến biệt thự. Hắn sắp xếp thêm một phòng bếp để người phỏng vấn nấu đồ ăn rồi quản gia bưng qua phòng ăn.
Điều này vừa xử lý được việc mang qua lại quá lâu có thể ảnh hưởng đến hương vị và nhiệt độ của món ăn, cũng không cho người khác cơ hội ngấp nghé Du Dữu của hắn.
Có vẻ cực kì hoàn hảo.
“Ông chủ Thương, ngài thế là không được đâu!” Vương thiếu ở bên kia bàn tùy tiện bắt chéo chân, vẻ mặt chỉ hận mài sắt không nên kim “Ngài biến thái thì thôi đi. Sao còn lôi tôi ra làm lá chắn nữa? Thế là không hay đâu!”
Thương Am nhìn Vương thiếu, cười lạnh “Tin tức của cậu nhanh nhỉ.”
Vài ngày trước chẳng biết Vương thiếu lấy tin từ đâu, biết giới tính của Du Dữu cũng như hiểu rõ Thương Am không phải dạng biến thái thích 3p.
Nhưng chẳng lâu sau gã lại coi Thương Am thành kiểu biến thái thích chơi phòng tối play.
Vương thiếu vỗ bàn “Cả nhà mày. Hại tao thành cái dạng biến thái suốt ngày nhìn chằm chằm người yêu của mày, còn coi người ta thành nữ! Hại tao cảm thấy mày nhốt người ta vì có người như tao tồn tại ấy; cảm thấy mày bảo vệ quá đà rồi! Nếu đến thế mà tao còn không lấy được tin gì, thế há chẳng phải tao thành thằng ngu rồi!!”
Thương Am: “Cậu chỉ muốn nói cái này? Tiễn khách.”
Đáng đời.
“Đừng mà!” Vương thiếu chậc lưỡi, nhìn Thương Am cực kì ghét bỏ “Nghe nói gần đây mày có hứng thú với bên ăn uống?”
“Mở chơi chơi thôi.”
“Nếu để dỗ nhóc con vui vẻ thì chỗ tao có chút tài nguyên, mày có thể mượn mà dùng.” Vương thiếu cười cười, mặt đầy vẻ không đứng đắn, miệng nhếch lên cười càng thấy không có ý tốt “Điều kiện là mong mày nghe lời khuyên của tao.”
Thương Am nhìn gã chằm chằm, nhíu mày “Cậu có lòng tốt vậy sao?”
“Lòng dạ của tao luôn tốt đó. Mẹ nó, năm nào ông đây cũng quyên cho quỹ từ thiện 30 triệu.” Vương thiếu xì một tiếng, cảm thấy mình bị khinh “Có lòng tốt trên việc làm ăn không được chắc. Quay lại vấn đề chính. Biết mày bình thường không thích nghe bát quái. Nhưng chưa nghe vụ của nhà họ Tô à?”
Dùng chút tài nguyên đổi vài câu nói nhảm, thích hợp thật.
Thương Am chẳng hứng thú, hơi thất thần cho tay mò vào túi quần sờ điện thoại.
“Ừ, chưa.”
“Nhà họ á, có đứa cháu. Gần đây đã không còn rồi.”
Không còn cũng là cách nói uyển chuyển của qua đời.
Thương Am nhấc mắt lên, vẻ mặt nghiêm túc hơn chút.
Kịch bản đã khác nhiều so với trí nhớ của hắn. Tuy rằng hắn không chú ý những nhân vật râu ria nhưng cũng chỉ là không để tâm mấy tin đồn nhảm, chuyện lặt vặt. Mấy thứ như tang lễ vẫn sẽ truyền đến tai hắn.
Gia tộc có chút địa vị như nhà họ Tô này thì theo xã giao có khi mấy hôm sau hắn còn phải đại biểu cho nhà họ Thương mà qua đó viếng tang lễ.
Những lần trước người đều không có vấn đề gì. Bây giờ lại xảy ra mạng người, chắc không phải kết quả do ‘cưỡng chế’ quấy rối.
Hoặc là nói, là kết quả do sự suy thoái của ‘cưỡng chế’.
“Thằng nhóc đó, bình thường cũng không bắt mắt” Vương thiếu châm thuốc, ung dung thở một hơi “Nghe nói là tự sát, cũng bất ngờ.”
“Tự sát?”
“Gia giáo của nhà họ cực nghiêm. Mày biết còn gì. Yêu cầu với bọn trẻ con cao lạ thường. Nhà khác không nhiều thì cũng phải có vài đứa phế vật, bại gia. Nhưng với nhà họ Tô, còn chẳng có con riêng.” Vương thiếu cảm thán “Đứa nhỏ này ngoan ngoãn hiểu chuyện, luôn thích cười, chỉ là hơi hướng nội, thấy hơi buồn bực, có vẻ không có tương lai lắm. Nghe nói là ông cụ bên đó triệt mất chuyện thằng bé đang lén làm, nhốt trong nhà để ăn năn. Kết quả