Editor: Diêu Diêu
Chỉ vài phút ngắn ngủi, tin nhắn bên trong group chat mỗi lúc một nhiều thêm.
Thương Am xoa xoa huyệt thái dương, yên lặng để điện thoại di động xuống, không đọc tiếp nữa mà quay lại công việc.
Đến khi xong việc, điện thoại đã yên lặng.
Hắn mở khóa màn hình, thấy tin nhắn cuối cùng ở trong nhóm:
【 Hệ thống 100: Vậy tại sao chúng ta ở cùng trong một phòng lại dùng di động để nói chuyện? ]
Kết thúc đoạn tán gẫu linh tinh, một người hai hệ thống bỗng nhiên rơi vào im lặng, Du Dữu để điện thoại di dộng xuống, ôm nửa quả dưa hấu, cúi đầu chăm chú ăn.
Hệ thống 100 phát ra âm thanh: “Cậu nói vậy với Thương Am không sợ hắn càng tệ hơn, cuối cùng biến thái càng nghiêm trọng hơn hả?”
Du Dữu mờ mịt ngẩng đầu, phun ra ba hạt dưa hấu: “Thế này không tốt sao?”
Hệ thống 100: “Chính là để cậu chuẩn bị tâm lý, bây giờ ngài ấy vẫn đang kìm nén, sợ làm điều không tốt với cậu nên vẫn chịu đựng không làm chuyện quá đáng. Nếu cậu hi vọng mọi thứ cứ như bây giờ thì đừng tiếp tục chiều theo sẽ làm hư ngài ấy.”
Du Dữu cười ha ha: “Cái gì thế, chú tôi không phải cũng nuông chiều tôi, cái gì làm tôi vui thì cứ tùy tiện mà làm còn gì! Tôi cũng không phải kìm chế, tại sao lại muốn chú tiếp tục kìm chế?”
Sau một tiếng thông báo ‘bạn đã chết’ thì 451 quay lại nói chuyện phiếm, hạ giọng thì thầm với bọn cậu: “Yêu linh linh, cậu vẫn không hiểu à! Đây gọi là tình thú! Tuy nhiên tui thấy ở trên mạng có nói, loại tình thú như này thì bên bị giam phải giãy dụa vài lần tượng trưng mới càng vui?”
Du Dữu: “Cậu suốt ngày chỉ xem mấy thứ không lành mạnh! Nhanh chỉ cho tui xem đi!”
451 trực tiếp gửi qua mấy URL ẩn, tích cực đề nghị: “Cậu xem mấy nội dung kịch bản này đều là nhân vật chính khóc lóc muốn ra ngoài, muốn cùng người khác vui đùa nên mới bị nam chính nghiêm khắc giam lại, đồng thời play mấy loại kích thích! Có phải rất có giá trị tham khảo không?”
Hệ thống 100: “Này, từ khi nào mà 451 cậu xem mấy cái thể loại …”
Du Dữu che mũi, bỗng nhiên ngồi thẳng lưng: “Cậu nói mấy cái này làm tôi buồn ngủ quá đi!”
Du Dữu nhìn một lúc rồi đặt nghi vấn: “Thế nhưng cũng không đúng, vốn dĩ là chú muốn để tui đi ra ngoài chứ không tồn tại chuyện tui muốn đi ra ngoài thì bị túm lên giường hả?”
451 hiện một biểu tượng lắc đầu thở dài: “Không phải, hắn chủ động đề cập với cậu lén lún chạy trốn là hai chuyện khác nhau!”
“Vậy nếu chú tui không vui thì phải làm sao bây giờ?” Du Dữu ưu sầu nhíu mày: “Cho dù chú không tức giận, giá trị hắc hóa cũng không tăng… Vậy nếu tui chạy thành công! Lợi bất cập hại!”
Hệ thống 100: “Câu ‘lợi bất cập hại’ dùng được trong trường hợp này à?”
“Làm sao mà thành công được!” 451 cổ vũ cậu: “Bây giờ tất cả mọi người đều có linh hồn của mình, ‘cưỡng chế’ là cái rắm!”
Du Dữu: “Thảo nào chú lại dám mang tui ra ngoài ăn cơm! Hóa ra là những nhân vật phản diện kia không theo cốt truyện, ầy!”
Hệ thống 100: “Các cậu còn biết có ‘cưỡng chế’ hả???”
“Đúng, ‘cưỡng chế’!” 451 hưng phấn: “Theo lý thuyết ‘cưỡng chế’ sẽ để cho Thương Am kích thích các loại play! Tui cảm thấy cách chơi trong đại cương sơ lược có triển vọng!”
Hệ thống 100 không theo kịp sóng não của họ, từ bỏ trao đổi.
Để bảo đảm sau này có thêm một át chủ bài bảo mệnh, 100 quan sát hai người một lúc rồi lặng lẽ meo meo ghi âm cuộc trò chuyện của bọn cậu, cũng âm thầm copy một bản trao đổi tài liệu của Du Dữu và 451.
Được, an tâm hơn rồi.
Khi Du Dữu mỗi ngày chìm đắm trong các loại kịch bản kích thích play, bên này Thương Am chuẩn bị khai trương nhà ăn.
Lúc tan tầm về nhà, hắn cầm trong tay một quyển sách được đóng gói đẹp đẽ, xem như là quà tặng, đến bữa tối thì đưa cho Du Dữu.
Nói chính xác là danh sách đầu bếp.
Mỗi đầu bếp, ngoại trừ không có ảnh chụp từng người thì kinh nghiệm nấu nướng, nhận những giải thưởng gì, xếp hạng sao gì, món ăn sở trường đều được viết rất rõ ràng. Bao gồm cả trong và ngoài nước, cộng lại lên đến trăm loại món ăn, mấy chục đầu bếp.
(Xếp hạng sao: là một trong những phương pháp xếp hạng phổ biến nhất trên thế giới. Nó được sử