Thương Am đứng tại chỗ mấy giây, vận dụng hết hiệu suất các tế bào não để suy nghĩ rõ ràng Du Dữu đang nói chuyện gì.
Nhưng vẫn không rõ nên tiếp lời như thế nào.
Nhất thời nghẹn lời, nghĩ làm thế nào để nói cho Du Dữu, những vật này không phải dùng để chơi…
Trong lúc nhất thời, suy nghĩ bình tĩnh chiếm cứ toàn bộ tư duy khiến Thương Am không có thời gian để khẩn trương lo lắng.
Đừng nói đến lo lắng, hắn tập trung suy nghĩ đến bất giác buông lỏng nắm tay đang cầm chặt tờ giấy nhỏ. Lúc hắn lại gần, yên lặng kéo Du Dữu vào trong ngực thì tờ giấy bị vò nhàu nát rơi ra từ kẽ tay hắn, lăn đến rãnh trên miệng cống thoát nước.
Một số cảm xúc chưa kịp lên men cũng biến mất theo tờ giấy rơi xuống.
Du Dữu đột nhiên bị ôm, nghiêng đầu đặt cằm lên vai của Thương Am, ôm một cách tự nhiên, vỗ nhè nhẹ vào lưng Thương Am, dịu giọng trấn an:
“Chú xấu hổ hả? Không sao mà ~ chúng ta là vợ chồng già, đây đều là chút chuyện nhỏ thôi ~ ”
Lời nói ra, cánh tay ôm lấy thân thể càng chặt hơn.
Thương Am nhắm mắt, bỗng nhiên đổi tư thế, bế Du Dữu lên.
Lần này không phải là kiểu ôm công chúa, mà là trực tiếp đỡ mông cậu nhấc cả người lên, Du Dữu vội vàng ôm cổ Thương Am, đến chết cũng không buông tay.
Tư thế này chính là để Du Dữu ngồi trực tiếp lên cánh tay Thương Am, hầu như trọng lượng đều dồn lên một cánh tay còn một tay khác đỡ lưng, đây là một động tác có độ khó cực cao. Tư thế này nếu dùng để ôm mèo hoặc là trẻ con thì không vấn đề, còn ôm một người trưởng thành, cho dù là Du Dữu – người lúc bé không đủ dinh dưỡng nên thấp hơn cả một cái đầu, cũng rất tốn sức.
Vậy mà Thương Am vững vàng ôm chặt, không chút run tay.
Du Dữu kinh ngạc, miệng biến thành hình chữ O, nửa ngày không nói nên lời.
Cậu biết chú có năng lượng rất lớn, hơn nữa còn là năng lượng không xác định được gần với năng lượng của thế giới gốc; cũng biết trong những tình huống như vậy chú dễ mất khống chế, sau đó dễ dàng làm hại người khác; nhưng cậu không biết loại năng lượng kinh khủng này còn có thể tăng vào sức mạnh cơ bắp!
Đây là siêu nhân hả!! Chưa từng nhìn thấy!
Cậu cẩn thận vươn tay chọc chọc vào cơ bắp của Thương Am. Ừm, là cơ bắp của người bình thường, không phải sắt thép.
“Chú!” Du Dữu sợ hãi cúi đầu xuống, việc ngồi trên cánh tay gì khiến cho tầm nhìn của cậu cao hơn: “Ngài, ngài chậm một chút… Em sợ dập đầu.”
Thương Am ngẩng đầu nhìn lên khung cửa phía trên, cười: “Yên tâm.”
Thế là Du Dữu một lần nữa kinh ngạc đến ngây người, bởi vì Thương Am ôm cậu mà còn có thể khuỵu gối!
Quá đáng sợ! Đây không phải là thể lực của con người!
Cứ như vậy mà bị ôm đi một mạch, ra khỏi tầng hầm, quay lại tầng một, đi lên cầu thang.
Cầu thang!!!
Tuy nhiên, tầm nhìn cao thật mới mẻ! Hóa ra đây là thế giới của người cao hả?
Hai người đi một mạch từ tầng một, lên đến tầng hai, mở cửa vào phòng làm việc của Thương Am.
Bố trí trong này rất đơn giản, ngoại trừ laptop, bàn làm việc, ghế tựa, giá sách, két sắt thì không có cái gì khác.
Sau đó Du Dữu nhìn thấy.
Tầng trên cùng của tủ để món đồ lúc trước cậu bị tịch thu.
Du Dữu:!!!!!
Thảo nào ngày trước tìm mãi mà không biết chú giấu ở chỗ nào! Còn tưởng bị vứt đi!
Kết quả lại ở chỗ này!
Ở độ cao này thì bình thường cậu không thấy được! Quá gian xảo!
Du Dữu vui vẻ đưa tay tới nóc tủ lấy lại món đồ bị tịch thu, vui vui vẻ vẻ.
Ban đầu bởi vì cậu quá xà nẹo, để chú nhịn gần chết không nói, còn tự mình chơi, trong tình thế cấp bách thì bị mất những thứ này, còn tưởng không được nhìn thấy nữa chứ.
Lại bị thả xuống, hai mắt Du Dữu lóe sáng lập loè nhìn sang: “Chú, có thể chơi những thứ này không?”
“Có thể chơi những thứ này, còn mấy thứ ở tầng hầm thì không thể.” Thương Am bày ra vẻ mặt đứng đắn, sờ đầu Du Dữu giải thích: “Những đồ kia dễ khiến em bị thương, sau này đừng đụng vào.”
“Được ~ ”
Sau một số nghiên cứu, Thương Am phát hiện ra Du Dữu nhìn thì giống như rất hiểu nhưng thực ra là lần đầu tiếp xúc với mấy đạo cụ này… Mà mình đúng lúc cũng không biết dùng những đồ này như thế nào.
Với tinh thần thảo luận và nghiên cứu, cả hai đều suy nghĩ về nó.
Thoải mái hay không thì họ không biết, nhưng ngược lại thì sắp trọc đầu rồi.
Quả nhiên có sự chênh lệch lớn giữa thực tế với sách vở.
Mấy ngày sau, lịch làm việc của Thương Am dần dần có thay đổi.
Mang nhiều việc về nhà làm hơn, họp trực tuyến nhiều hơn. Thậm chí càng về sau, cả ngày đều làm việc ở nhà, ngâm mình trong thư phòng không ra.
Kỳ nghỉ hè dường như nhoáng trôi qua, trò chơi mới của Du Dữu còn đang ở thời kỳ đầu, thì nhận lịch học và lịch thi của học kỳ mới.
Vô cùng nặng nề.
Du Dữu yên lặng giấu mấy thứ này ở ngăn tủ dưới cùng, sau đó hờ hững ôm cá ướp muối tìm Thương Am ăn cơm.
Ăn miếng dứa phía trên bánh pizza, Du Dữu bỗng nhiên xuân đau thu buồn:
(Xuân đau thu buồn:nỗi buồn bởi sự thay đổi của mùa và cảnh)
“Em còn chưa ăn đã dưa hấu… Mùa hè đã sắp qua.”
“Vậy thì đi đến nơi vẫn còn mùa hè nhé.”
Du Dữu sững sờ, quay đầu.
Thương Am lấy ra tấm poster tuyên truyền đặt lên bàn.
Nhìn kỹ là hai ngôi nhà.
Nói đúng ra không phải nhà ở, mà là một chiếc xe dã ngoại[1] siêu sang trọng, cùng một biệt thự trên biển.
“Chú…?!”
Đây là, là tình huống gì?!
Thương Am bình tĩnh lau miệng, “Mấy ngày nay tôi đã sắp xếp giải quyết các công việc, dành ra một tháng nghỉ ngơi, để có thể thư giãn.”
Xe dã ngoại sang trọng, cũng không giống như một xe dã ngoại mà giống như một tòa nhà di động; có ba tầng siêu to, nội thất đầy đủ gì cũng có, bố cục tinh tế mà lại có cảm giác vô cùng an toàn, trông hấp dẫn hơn nhiều so với một căn biệt thự trống rỗng.
Về căn biệt thự trên biển, hai ngày trước Du Dữu thấy qua tin tức, bên ngoài vuông vức, nhìn giống như một biệt thự nổi trên biển nhưng thực tế là một du thuyền đặt làm riêng.
Ôi.
Đợi đã, còn có lựa chọn thứ ba, là du thuyền phổ thông loại nhiều tầng[2], không gian bên trong có vẻ lớn hơn phòng ở hiện tại, chỉ