Thương Am: [Chụp một ảnh.]
Mặt Du Dữu chẳng thay đổi, chụp một ảnh rồi gửi qua.
Một lát sau Thương Am gửi lại một ảnh, bên trên có một vòng tròn đỏ khoanh một cái túi nhỏ ở chỗ khuất.
Du Dữu theo đó mà tìm, thực sự tìm được tất!
Thật đáng mừng.
Du Dữu thay xong tất, nắm vuốt bàn chân mình xem đi xem lại.
Chỗ hình đệm thịt cũng không phải chỉ khác màu mà còn có một khối nhỏ lồi ra, sờ giống cao su nhưng không rõ chất liệu cụ thể là gì, ở phần trên của bàn chân.
Nhìn nhìn một chút thì nội tâm lại ngo ngoe muốn chơi.
Thế là mười phút sau, Du Dữu nghiêm mặt đi vào phòng tắm rồi một lúc sau đi ra, một tay ôm cái gậy chống chẳng biết lấy ở đâu. Cậu ung dung dùng đôi tất ướt để lại một chuỗi vết đệm thịt của mèo trên sàn.
Giẫm xong còn quay đầu nhìn, cảm thấy hài lòng.
Cậu yên lặng lấy điện thoại di động, chụp cả chân mình và dấu chân sau lưng, vào phần đánh giá sản phẩm để comment tốt.
Cậu làm xong mấy chuyện này thì quay lại ngồi trên ghế xoay ——– việc cố gắng để giẫm nhẹ chân vì mục đích hiện ra vết chân mèo thực sự quá mệt.
Bít tất như thế vẫn còn một đôi khác, Du Dữu cầm đôi đó ra rồi chuyển mắt về phía Thiết Khắc.
Híp mắt, mỉm cười, vẻ mặt hiền lành.
100 đang ở trong Thiết Khắc giật mình sợ hãi, lập tức ngắt kết nối quay về trốn trong điện thoại.
Bên ngoài văn phòng công ty nào đó, chuyên viên chà xát cánh tay, vẻ mặt phức tạp tâm sự với trợ lý ở bên cạnh.
“Hôm nay ông chủ nhìn màn hình rồi cười ba lần! Ba lần đấy! Có phải do phần thiết kế tôi đưa vào có vấn đề không… Làm sao giờ, tôi sợ quá!”
Trợ lý cười, vỗ vỗ bả vai của đồng nghiệp, có kinh nghiệm của người đi trước mà nói “Ngồi xuống, ngồi xuống. Chuyện thường thôi. Đừng hoảng. Ông chủ thích cười như thế không liên quan đến anh.”
“Thật, thật hả?” Chuyên viên cố gắng thả lỏng, vẻ mặt không dám tin “Ông chủ bình thường…”
“Tôi nói này.” Trợ lý nắm vai đồng nghiệp, mang người về phòng tea break. Vừa đóng cửa thì nụ cười lạnh đi “Anh bình thường nghe ngóng những tin này bán được không ít tiền nhỉ?”
“Anh nói gì cơ?! Tôi không hiểu!”
“Đang nói anh là gián điệp thương mại!” Cái tay đang khoát lên bả vai của người đó bỗng dùng sức, chẳng khách khí đẩy người đó vào tường “Đừng cho rằng tôi không biết anh suốt ngày nhìn trộm cái gì. Khoảng thời gian này anh vẫn làm việc cho bên Vương thiếu?”
“Tôi không làm, tôi không phải! Anh nói chuyện phải có bằng chứng!” Mặt người kia hoảng hốt lại không chịu thừa nhận, cố gắng ngụy biện đến cùng “Tôi chẳng làm gì cả!”
“Bằng chứng ấy hả, còn phải chờ đến lúc anh hỏi chắc.” Trợ lý rút tờ giấy từ trong túi áo trong ra, ném thẳng vào mặt người đó “Tự mình xem cho kĩ rồi mang đơn từ chức đến phòng nhân sự đi, đừng để ông chủ phải tự xử lý.”
“Sao có thể…” Người đó nhìn thấy nội dung trên giấy, sụp đổ quỳ xuống “Tôi chỉ… chỉ ghi chép tâm trạng mỗi ngày của ông chủ, trong thời gian đi làm cười mấy lần thôi, những việc lặt vặt như thế… Từ đâu mà anh nghi ngờ tôi làm việc cho Vương thiếu?!”
“Hứ, ai mà không biết bây giờ người quan tâm đến tâm trạng của ông chủ nhất chính là thằng ngốc Vương thiếu. Nghĩ rằng lợi dụng lúc tâm trạng ông chủ không tốt để làm mấy chuyện chiếm lợi, nghĩ hay ghê!” Trợ lý khinh thường nói “Hôm nay có thể trộm tuồn ra thông tin này, ngày mai có thể bán những tin tức càng bí mật hơn. Tập đoàn Nghiệp Phong không thể chứa những loại cặn bã như anh.”
Nửa tiếng sau, trợ lý gõ nhẹ cửa phòng Thương Am.
“Vào đi.”
“Ông chủ, đã xử lý xong, người đi rồi.”
Thương Am gật đầu “Tiền thưởng tháng này tăng gấp đôi hoặc là kì nghỉ dài ba ngày, cậu tự chọn một đi.”
Trợ lý chọn ngày nghỉ.
Nghe thấy đáp án này, vẻ mặt Thương Am có chút ngoài ý muốn.
Trong ấn tượng của hắn thì người trợ lý này không quá thu hút, trừ năng lực làm việc nổi trội cùng sự trung thành với tập đoàn thì không có đặc điểm gì khác.
Thậm chí có thể nói, làm trợ lý của mình thì thuộc tính làm việc như máy rất giống mình. Thường xuyên bị người khác đánh giá là người cuồng công việc không cần tình cảm. Nếu là lúc trước, khi hắn nói muốn thưởng thì trợ lý chắc chắn sẽ chọn tiền, thăng chức hoặc những thức khác chứ không chủ động chọn nghỉ ngơi, thậm chí ngày nghỉ cứ tích dần tích dần đến mấy năm không hết.
Lần này lại không do dự trực tiếp chọn nghỉ ba ngày.
Thú vị.
Sau khi trợ lý ra ngoài, Thương Am cầm điện thoại bảo 100 dành thời gian kiểm tra số liệu.
Quả nhiên linh hồn trợ lý thay đổi gần hoàn chỉnh rồi.
Việc công ty xuất hiện gián điệp cũng không giống trong kịch bản ban đầu lắm.
Thương Am nhìn chứng cứ sau khi được trợ lý sắp xếp lại, vẻ mặt hơi nứt ra.
Trên bảng số liệu, ghi chép cẩn thận… số lần hắn cười, tần suất, thời gian, khuynh hướng tâm trạng, tần suất về sớm.
Đây coi là bí mật thương nghiệp gì.
Ở chỗ này vốn phải là thiết kế gần đây của công ty, điều động nhân sự, quyết định quan trọng, số liệu của bên tài vụ…
Vì để tránh những số liệu đó bị trộm, hắn còn cố tình sắp xếp từ đầu, bảo vệ nghiêm ngặt những tin tức đó. Để đảm bảo kể cả trong lúc câu cá cũng sẽ không thật sự để lộ bí mật.
Hắn không ngờ rằng cách ứng phó của bên kia khi không trộm được số liệu thương mại là như thế.
Trong phòng, Du Dữu đã hong khô tất, ngồi lên ghế đẩy mình về phòng.
Dùng ghế như đi xe, còn vừa đẩy vừa hát. Vì không nhớ rõ lời nên chỉ có hát lặp đi lặp lại hai câu
“Today I don’t feel like doing anything, I just wanna lay in my bed~~” [1]
“Today I don’t feel like doing anything, I just wanna lay in my bed~~”
“Today I don’t feel like doing anything, I ~”
Đến lần thứ ba, 451 không nhịn được bật nhạc đệm.
Yêu linh linh sụp đổ “Du Dữu! Tự vũ yêu*!!”
(*Chỗ này thực ra mình chỉ nghĩ thế này thôi chứ không chắc đúng không =)))
Tự vũ yêu (shì wǔ yāo) với 451 (sì wǔ yī) phát âm na ná nhau. Nên thực chất em 100 đang gào em 451 ấy mà)
Du Dữu yên lặng hai giây, cầm điện thoại màu đen lên hát về phía mic “I! JUST! WANNA!”
Yêu linh linh: “Xin cậu thu lại khả năng của mình đi!”
Tự vũ yêu: “Tạch tạch ~ tạch! Tạch tạch tạch ~ tạch!”
Du Dữu: “Lũy! Ấn!! Mạch!!! Bái!!!!!”
Yêu linh linh: “A a a!!!”
Du Dữu: “Thổ đãi! Ái!”
Yêu