Du Dữu: “Không có đâu.”
Nét mặt vô tội của cậu không khỏi khiến cho người khác nghi ngờ.
Tốc độ thế giới thay đổi nhanh chóng hay cái gì đó đều là Nữu Hỗ Lộc cầu làm, chẳng có liên hệ gì với Du Dữu cậu đây cả!
Rõ ràng còn có những chuyện quan trọng hơn điều này.
Du Dữu cười khì khì rồi nhích lại gần ôm Thương Am: “Chuyện ngày hôm nay xong rồi phải không?”
Thương Am xoa đầu cậu: “Ừm.”
Du Dữu nhấp nháy mắt, tích cực gợi ý: “Cảm cúm của em hết rồi! Bây giờ tinh thần cực kỳ tốt!”
Cho nên có thể làm chuyện giữa người lớn với nhau rồi!
Thương Am hơi sửng sốt một chút, chợt thấy lần đầu tiên Du Dữu tích cực như thế thì gật đầu: “Được thôi, em thay quần áo đi.”
Thay quần áo?
Du Dữu hiểu ý đỏ mặt, chạy lên trước đi vào phòng thay đồ.
Tủ quần áo của cậu với Thương Am được phân cách, không gian bên trong rộng rãi, còn có phòng thay đồ.Lúc Du Dữu đi vào, phát hiện Thương Am cũngthay quần áo lại càng thêm ngạc nhiên.
Chẳng lẽ... Chú cũng có bất ngờ cho mình sao?!
A, sẽ là kiểu gì đây nhỉ? đeo cà vạt giả rồi lỏa thể? Hay đồng phục gợi cảm siêu S?
Ấy!
Mười phút sau, Du Dữu thay bộ đồ thú vật bước ra thì cánh tủ phía đối diện cũng vừa mở, là Thương Am mặc bộ đồ thể thao bước ra.
Bốn mắt nhìn nhau.
“ĐOÀNG!”
Du Dữu bỗng nhiên lách mình tránh về phòng quần áo, cửa gỗ lập tức khép lại không thấy bóng người.
Giữ lấy cái đuôi.
Cánh cửa tủ mở ra he hé, chóp đuôi xù lông xù được kéo vào rồi lại đóng sầm thêm lần nữa.
Thương Am: “...”
Có lẽ là hiểu lầm gì đó lại còn bỏ xót một chuyện rất quan trọng.
Du Dữu trốn vào góc sâu nhất trong phòng quần áo, oan oan ức ức thay quần áo thì cửa tủ đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Sau đó là một tiếng ho khan.
Thương Am: “Du Dữu.”
Du Dữu: “Không có ai cả!”
“Vậy tôi vào nhé.” Thương Am bật cười, phòng quần áo vốn không khóa nên có thể tự kéo ra được.
“Không, không được!!”
Trong giọng nói ngăn cản của cậu mang đầy vẻ kinh hoảng, nó khiến Thương Am càng thêm kiên định phải lập tức vào xem rốt cuộc là làm sao.
Ánh sáng lờ mờ trên đỉnh đầu bị phần lớn quần áo che đi khiến tầm nhìn có chút chật hẹp.
Ở góc trong cùng của phòng quần áo, một bóng dáng hoảng loạng trốn bên trong đang nhấc chân tốn sức mặc đồ. Kết quả đứng không vững lại còn hồi hộp, đột nhiên chân vướng phải cái gì đấy lại ngã rầm vào đống quần áo.
Trần như nhộng.
Trên cổ không biết là đang đeo vòng cổ hay nơ bướm.
Ánh mắt Thương Am hướng xuống phía dưới.
Vẫn ổn, không bị rơi mất đuôi.
Mà khoan đã, hắn nhớ rõ thì cái đuôi là... Nhét vào...
Du Dữu hít một hơi lạnh, kéo quần áo bên cạnh sang ngăn ở giữa hai người, lộ ra nửa đầu, mắt trợn tròn.
“Ngài, ngài không được qua đây!”
Sắc mặt Thương Am khẽ thay đổi, không biết là căng thẳng hay do cái gì, chỉ cần vừa nghĩ đến Du Dữu mang theo cái kia ngã sấp xuống khiến lòng anh không có cách nào bình tĩnh được.
“Có bị thương không?”
Bị thương?
Du Dữu nhìn đống quần áo dưới mông thì nghĩ tới giá của những bộ quần áo mà hơi nhói lòng.
“Đau lòng.”
Cậu lắc đầu rồi xoa xoa eo. Tuy không bị thương tổn nhưng mà bị sợ hãi quá mức, độ xấu hổ vượt quá sức chịu đựng mất rồi.
“Nói chung là chú đi ra ngoài trước đi... Em sẽ thay quần áo rồi đi ra luôn. Ngài, ngài không cần quan tâm đâu.”
Thương Am không đi ra ngoài.
“Tại sao lại không cho tôi qua?”
Du Dữu ngụy biện: “Để em không bị mất mặt!”
Hóa ra là xấu hổ.
Thương Am nghiêm túc nghĩ ngợi lý do Du Dữu xấu hổ chắc là vì em ấy không mặc gì còn mình thì ăn mặc rất nghiêm túc.
Vậy thì...
Hắn duỗi tay tháo một vài nút áo, cởi áo khoác ném sang một bên, rồi bước vài bước về phía trước, khom lưng xuống và đưa tay ra.
“Đừng sợ, không có ai cười em cả.”
Dưới ánh đèn vàng ấm áp bị che phủ một nửa, Du Dữu ngẩng đầu lên và nhìn thấy ánh sáng phản chiếu lên Thương Am.
Nhìn thấy hắn cúi xuống mỉm cười vươn tay, bóng tối lạnh lẽo âm u phù hợp nhất với con người đều biến mất, giống như đem tất cả những thứ không tốt đẹp ngăn lại phía sau. Trong khoảng không gian chật hẹp này đem đến cảm giác an toàn hơn bình thường.
Giống như một anh hùng xuất hiện khi thảm họa xảy đến.
... Nếu như lơ là bỏ qua một loạt hiểu lầm vừa xảy ra, cùng với trạng thái bây giờ của hai người thì Du Dữu sẽ bị cảm động đến mức tim đập thình thịch.
Cậu lặng lẽ cúi đầu, che mặt đồng thời vươn tay đập mạnh vào lòng bàn tay Thương Am.
Bên trên một cái, bên dưới một cái.
“...”
“Chú, em không sao mà, có thể tự đứng dậy được.Ngài không cần dìu em đâu.”
Thương Am không tin.
Cái đuôi ở chỗ đó, lại còn ngã xuống, không chừng bên trong sẽ bị thương.
Chuyện nghiêm trọng như vậy, làm sao hắn có thể rời đi mà để lại Du Dữu một mình ở tự giải quyết được.
Nghĩ đến lại đau lòng.
Xem ra khuyên bảo cũng không có tác dụng gì. Thương Am không nói lời nào bước qua, ngồi trên ghế rồi ôm lấy người kia, đặt nằm sấp trên đùi.
Du Dữu kêu lên, làn da chạm phải thắt lưng bằng kim loại lạnh băng khiến cậu giật mình nổi hết da gà.
“Chú!!!”
“Ngoan, không đau.”
Cái gì!?
Bây giờ chú muốn làm em đau sao?!?!
Chú cậu trở nên cầm thú như thế từ bao giờ vậy!! Muốn ở chỗ này làm chuyện kia hả!
Du Dữu khiếp sợ.
Không được!
Không thể!!
Cậu còn không mang bao x dịch TT tới!!!
Còn chưa chuẩn bị gì mà!!
Sau đó lập tức nghe một tiếng bụp.
Đuôi bị tháo ra.
“?” Du Dữu quay đầu nhìn phía sau: “Chú lấy đuôi của em ra làm gì thế.”
Thương Am cúi đầu, nhìn PP trắng nõn của Du Dữu có một vòng tròn dấu đỏ, cùng với cốc hút ở cái đuôi trên tay mình, rơi vào im lặng.
Cái gì.
Còn có thể như vậy sao?
Tốt lắm, ở đây có lưu lại giấu vết của đồ vật này.
Hắn còn được như thế.
Du Dữu nhìn giá trị hắc hóa trên đỉnh đầu Thương Am đột nhiên nhảy lên 0.1, trong đầu nho nhỏ tràn ngập hoang mang to to.
Vì sao?