Người đang rơi vào bể tình thì con ngươi sẽ hơi giãn, nhưng phần lớn mọi người sẽ không nghiên cứu cái này, cũng rất khó nhận biết sự thay đổi rất nhỏ này bằng mắt thường.
Trừ khi dùng camera HD để chụp lại hoặc tinh tế quan sát từ khoảng cách cực kỳ gần, nhìn chăm chú không chớp mắt.
Du Dữu cảm thấy cái này rất đẹp.
Nó là thứ duy nhất trên đời, có thể dùng nhãn quang đang rung động để chứng minh cho điều đó, xinh đẹp như lúc jj đứng dậy, hơn nữa còn quyến rũ hơn.
Tất nhiên lúc đầu lại gần, đưa tay ra để quyến rũ, chăm chú nhìn là vì thấy hình bóng phản chiếu của mình; nhích lại gần hơn nữa vì phát hiện những chi tiết nhỏ này còn càng hay hơn là đếm số lông mi.
Với mức độ suy nghĩ lung tung này thì việc quyến rũ của cậu không đủ tập trung, cực kỳ không chuyên nghiệp. Cậu còn chẳng nhận ra khóe miệng vẫn còn lớp đường đọng lại sau khi uống đồ, cũng quên chỉnh lại vẻ ngoài, tóc còn vểnh cả lên.
Nhưng Thương Am lại chỉ thích dáng vẻ không chuyên đó, cậu viết nguyên câu “em muốn quyến rũ anh” lên mặt, vừa cố ý vừa nghiêm túc. Càng lồ lộ thì càng khiến sự chân thật của cậu thêm đơn thuần. Giống như là cậu che che lấp lấp, dùng những mưu kế nhỏ nhặt để nói ra lời trong lòng mới có thể giấu sự ngượng ngùng của mình đi.
Hắn cũng không quản cậu có lý do gì, muốn nhìn bóng của mình hay là đếm lông mi, nhìn rõ thay đổi của con ngươi hay là hít thở khác thường. Đã lại gần, chính là dâng mình lên miệng, là chủ động ôm ấp yêu thương.
Thế thì phải tóm chặt lấy, tận lực phối hợp đóng vai một người bị quyến rũ rồi.
Hơn nữa ai có thể chắc chắn mình hoàn toàn không xao nhãng, nghĩ linh tinh bao giờ?
Lớp đường bên mép được cậu giữ lại sau bữa ăn bị Thương Am liếm mất, công cụ thường xuyên dùng để lừa dối qua ải cũng bị kiểm tra cả trong lẫn ngoài.
Kiểm tra đi kiểm tra lại, Thương Am nghĩ đến mười mấy phút trước 100 đã hỏi một câu rất ngu ngốc.
[Tôi muốn hỏi anh khôn khéo cẩn thận như vậy vì sao lại vừa ý một người ngốc lên ngốc xuống, đâu đâu cũng thấy sơ hở như thế? Vì sao từ xưa đến nay chưa từng tức giận với cậu ta?]
Nào có nhiều câu hỏi ‘Tại sao’ đến thế.
Thương Am nắm thịt mềm trên người Du Dữu, nhìn cậu cùng mèo bị quần áo của mình quấn đến không động được, bất giác cười.
Du Dữu cố gắng giãy giụa “Quá đáng! Chú, người học thói xấu rồi! Lại còn cười nhạo em!!”
Thương Am lập tức đàng hoàng lại “Không có.”
Du Dữu cắn chết không buông “Có! Sắp cười thành tiếng luôn rồi! Camera theo dõi chính là chính cứ, có bản lĩnh thì xem lại nha nha nha!”
Thương Am nhướn mày “Em chắc chắn? Tôi thì không ngại xem…”
“… Ôi!”
Nhận xét tổng thể thì học thói xấu cũng không có gì không tốt.
Ít ra có thịt ăn.
Đến lúc tỉnh lại thì trời đã sáng, mặt trời còn chiếu đến mông của Du Dữu rồi.
Tối hôm qua lừa dối trót lọt, tránh phải đi ra ngoài nhưng Du Dữu cũng chẳng yên tâm hơn được mấy.
Tuy là cách thức đối phó tự mình lựa chọn nhưng vẫn cảm thấy sai sai chỗ nào ấy, cứ như cả người bị móc sạch rồi.
451 chân thành an ủi cậu: Giữa cậu và Thương Am nên có một người ở trạng thái sai sai. Đừng nghĩ nhiều, đây chính là bộ dạng của tình yêu.
Du Dữu: Tin cậu chắc.
Bữa sáng đã được đưa đến, đựng trong mấy xửng hấp nho nhỏ. Mỗi xửng đều có hai miếng, phần lớn là đồ không dùng đến dầu, đồ mặn và đồ ngọt không ngán. Phối hợp với cháo yến mạch nấu sữa cực kì hợp nhau.
Du Dữu ăn rồi nhìn đồng hồ, hỏi 451 mới biết Thương Am không ra ngoài mà đang làm việc ở thư phòng sát vách.
Nghe nói là lại xuất hiện tình huống mới.
Du Dữu ăn xong, mặc quần đùi rồi lê dép đi ra khỏi phòng ngủ.
Đầu tiên là dán lên cửa thư phòng của Thương Am nghe lén nhưng chẳng nghe được gì nên quay lại phòng của mình, thấy 100 vẫn đang tắt màn hình.
“Tự vũ yêu, cậu nhìn xem.”
“Nhìn gì?”
“Điện thoại đen vẫn luôn yên tĩnh trước sau như một. Dường như nó chỉ là trạng thái ngủ đông ngắn ngủi. Nó đi với bộ dạng bình thản như thế, lại vừa vĩ đại vừa quang vinh. Cậu phải nhớ kỹ cố gắng sống sót thêm cả phần của nó, chứng kiến thời khắc thế giới này hoàn toàn thay đổi. Yêu linh linh, nghỉ ngơi đi, tôi sẽ bồi táng 100 Siri với cậu.”
Nói xong Du Dữu vươn tay chạm vào chiếc điện thoại màu đen, chặn lại camera.
Đúng lúc này đèn thông báo của điện thoại lóe lên.
Hệ thống 100 bật ánh sáng màn hình lên mức cao nhất, mở đèn flash sáng lên rồi hiện lên màn hình dấu hỏi chấm lập thể to đùng, chiếm nguyên cái màn hình.
Du Dữu: “Trời ạ, chẳng nhẽ đây chính là dùng tình yêu kêu gọi hồi quang phản chiếu? Yêu linh linh, có phải cậu còn di ngôn muốn nói không. Có phải cậu muốn nói cậu vẫn luôn yêu Tự vũ yêu phải không? Đừng sợ, sẽ có Siri thay cậu yêu nó.”
Du Dữu dùng vẻ mặt đau thương nói xong câu này rồi cầm điện thoại lên, ngón tay để vào nút tắt nguồn.
Hệ thống 100: “Cậu dừng tay lại mau. Tôi không chết và cũng sẽ không chết!!!”
451 kinh hỉ: “Thật sao?!”
Du Dữu: “…”
Ba giây sau, Du Dữu không cam lòng, tiếc nuối và thất vọng nhưng dùng vẻ mặt kinh hỉ để điện thoại xuống. Cuối cùng vẫn không nhịn được mà cảm thán
“Ầy? Yêu linh linh? Cậu còn sống à…”
“Yêu linh linh, cậu còn sống không. Sao không nói nữa?” Du Dữu gõ điện thoại, sau đó cầm lên dùng sức lắc “Yêu linh linh? Yêu linh linh??”
“Tôi… đang…” Yêu linh linh giãy dụa mở miệng.
“Có phải cậu đang khó chịu ở đâu không? Nếu sắp chết thì không cần miễn cưỡng bản thân đâu.”
“Không miễn cưỡng, thật đó.”
Yêu linh linh sắp sập nguồn.
Nhưng nó không phải đồ cảm tử, sợ Du Dữu này coi sập nguồn là chết, lại làm một lần mai táng náo nhiệt.
“À…” Du Dữu